Châu Cung Bối Khuyết

Chương 2


9 tháng


Phó Dung Vi đột nhiên cảm thấy con dao kề trên cổ mình càng siết chặt hơn, khiến nàng cử động dù chỉ một chút cũng khó khăn.

Yến Vương từ trên cao nhìn xuống: "Khương Húc, ngươi đúng là không xem ai vào mắt."

Khương Húc phát ra tiếng cười trầm thấp hiển nhiên hắn đang rất vui vẻ, nói trước mặt vạn quân: "Đúng vậy, ta sẽ không coi trọng ngươi, ngươi - không - xứng -"

Đôi mắt của Vương Yến giật giật.

Lúc này, Phó Dung Vi đột nhiên cảm thấy trong mắt mình có một loại cảm xúc rất quen thuộc.

– Đó là sự ghen tị.

Khi nàng được phong làm hoàng hậu, các phi tần dẫn đầu chào nàng đều có ánh mắt như vậy, bất đắc dĩ, đố kỵ, tràn đầy hận ý nhưng lại bất lực.

Đường đường là 1 Vương gia thế nhưng lại ghen tị với Khương Húc

Yến Vương nghiến răng nghiến lợi: "Nhãi con"
Nhưng dẫu sao Yến vương cũng khác với những nữ nhân trong hậu cung, gã đứng ở vị trí cao trong tay nhéo Phó Dung Vi cũng không hề bất đắc dĩ.

Gã nhìn bộ giáp bạc chói lóa phía dưới thành nói:

“Bổn vương sẽ cho ngươi một mạng để đổi một mạng để lấy nàng, nếu ngươi tự sát, bổn vương sẽ thả người đi. Bổn vương sẽ chiếm kinh thành, lập nên một triều đại mới. Bổn vương đã nói thì sẽ làm.”

"Đương nhiên ngươi cũng có thể rút quân đi. Bổn vương hứa sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng Thái hậu trước đây... không thể lưu lại. Khương Húc, ngươi tự quyết định đi."

Tường thành cao đến mức ngay cả chim cũng không thể vượt qua được.

Vì vậy, người đứng trong thành không thể nhìn thấy giọt máu rỉ ra từ đôi môi nứt nẻ của Tưởng Húc, sắc mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều.
Không cách nào biết hắn vừa mới nuốt một ngụm máu nhờn trong miệng, vết thương ở tim trái chỉ cách tim hắn không đến nửa tấc, sau những va chạm và đánh nhau dọc đường, Nó nứt ra liên tục, may mắn thay, bộ áo giáp lông thú mà hắn mặc từ hải quan khá dày, có thể che được một chút.

Trong ba ngày, Khương Húc từ bắc đến nam,đi nửa cái bản đồ Đại Lương. Hắn chặn và gϊếŧ nguồn lương thảo tiếp viện cho Yến Vương ở kinh thành, sau đó đi gặp vị hoàng đế trẻ đang chạy trốn bên ngoài kinh đô. Hắn sử dụng 3.000 kỵ binh để đối đầu với 20.000 quân truy đuổi của Yến Vương. Khương tướng quân trẻ tuổi và phù phiếm đã kiêu ngạo trên chiến trường bên ngoài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy gánh nặng trên vai mình vô cùng nặng nề.

Hắn đã hứa với vị hoàng đế nhỏ rằng hắn sẽ mang Thái hậu còn sống trở về.
Hăn là thần tử của Đại Lương và hắn muốn giải cứu hoàng hậu Đại Lương.

Ngọn giáo bạc cắm vào đất cháy, chiến mã hý vang 1 tiếng, Tưởng Húc rút thanh kiếm từ thắt lưng ra - "Tại sao kẻ tham sống sợ chết lại dẫn binh hay ra chiến trường?"

Đôi mắt của Khương Húc leo

lên tường thành từng chút một và dừng lại ở người nữ nhân mặc váy bay. Hắn vẫn nói nếu nàng dám nhảy thì hắn sẽ bắt được nàng, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Đáng tiếc, hoàng hậu của bọn họ từ khi còn ở trong cung đã cẩn thận thận trọng, sao có thể can đảm và quyết đoán như vậy.

Khi Khương Húc mười lăm tuổi, dưới sự kiểm soát của mẹ, hắn đã đàm phán hôn nhân với Phó gia. Dù sau đó không có chuyện gì xảy ra nhưng mấy nữ nhi của Phó gia vẫn lắc lư trước mắt hắn, dù cố ý hay vô ý.

Phó Dung Vi là tam cô nương của Phó gia do vợ lẽ sinh

Lần đầu tiên Khương Húc gặp nàng là khi nàng chủ ý dùng trà để phá hủy những bức tranh do Phó Nhị tiểu thư vẽ, khiến cho nàng ta mất mặt trước đám đông trong tiệc hoa và ủy khuất khóc lóc, nhưng nàng lại cười vui vẻ. Khương Húc không thích sự mưu mô của cô, cảm thấy nữ nhân này là một người âm u, tối tăm và không có tình cảm. Không ngờ chỉ vài năm sau, nàng lại trở thành bông hoa đẹp nhất trên tường cung điện.

Không sang trọng quý phái như hoa mẫu đơn, không quyến rũ như hoa đào.

Nàng giống như một loài hoa dại vô danh nở rộ trong không khí se lạnh, một khi lọt vào mắt thần hoa thì sẽ giơ cao khiến những người thưởng hoa phải dừng lại chiêm ngưỡng.

Với đao ở trong tay cho dù nàng ấy là loại hoa nào hôm nay Khương Húc chắc chắn sẽ đưa nàng ấy khỏi thành.

Phó Dung Vi từ xa nhìn thấy hắn đã bỏ quên thương rút

đao ra, lưỡi đao như dòng nước mùa thu, lung linh lạnh lẽo. Nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời mờ ảo, kinh thành thịnh vượng một thời nay đã bị móng sắt giẫm đạp, trông giống như một kinh thành hoang vắng. Cô chạm vào ý chỉ giấu trong tay áo lại không chút do dự nữa.

Phó Dung Vi duỗi hai ngón tay ra và ấn con dao vào một bên cổ nàng.

Yến Vương cảnh giác: “Ngươi an phận một chút.”

Phó Dung Vi ghé mắt nhìn hắn sau đó nở nụ cười mỉa mai.

Nàng nói: “Đời này của ta đã tận lực rồi”.

Để có được như ngày hôm nay, nàng đã phải nỗ lực cả đời.

Vào cung làm thê thϊếp bay lên cây nhờ vào ân huệ vô song thành công đoạt lấy ngôi vị hoàng hậu và thái hậu, ai lại không thở dài rằng cuộc đời mình tốt đẹp?

Nhưng có một nữ nhi may mắn đã mất mẹ ruột từ khi mới sinh ra, cho đến năm mười tuổi nàng chưa từng gặp mặt cha, trong nhà có rất nhiều chị em, không ai thương hại nàng, thậm chí còn cắt xén phân lệ ít ỏi của nàng, trêu chọc nàng cười cợt nàng.Mỗi ngày đều trêu chọc nàng và khiến cho nàng xấu mặt trước tất cả mọi người.

Phó Dung Vi có thể đi đến thời điểm hiện tại không phải là do thời tế tạo cho nàng mà là do nàng nghiến răng hút máu từng bước tùng bước đi lên.

Tiếc rằng mọi chuyện đã rồi, vận mệnh không lường trước được.

Phó Dung Vi chộp lấy con đao của phản quân, tay nàng vững vàng đến nỗi phản quân cầm đao bất giác rùng mình,Phó Dung Vi không chút do dự cắm mũi dao vào cổ mình ưuay tròn giữa không trung, đó là cú sốc cuối cùng của nàng đối với vị tướng nổi loạn này.

Yến Vương cũng sửng sốt một lát.

Chỉ cần khoảnh khắc nỗ lực đó.

Phó Dung Vi dùng hơi thở cuối cùng để đẩy lùi phản quân và trèo xuống tường thành trên cao rồi nhảy xuống.

Cảnh tượng đó trải dài vô tận trong mắt người dân kinh thành.

Khương Húc bất chấp cơn mưa tên từ trên trời, cưỡi ngựa tiến về phía trước và ôm lấy cơ thể rách nát của Phó Dung Vi vào lòng - "Thái Hậu!"

Phó Dung Vi nội tạng gần như bị nát vụn, cô tựa đầu vào bộ giáp lạnh lẽo của hắn, giơ tay nắm lấy cổ áo hắn: "Khương Húc... Đặt thi thể của ai gia xuống. Ai gia muốn được chôn ở đây." Máu khắp người nàng theo vết thương trên cổ chảy ra,nàng không còn bao nhiêu sức lực, tay không tự chủ mà trượt xuống.

Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của hắn.

Đôi mày sâu phản chiếu màu sương tuyết phương bắc, ngoại trừ lạnh lẽo khó hiểu, còn có cảm giác trời cao, trời xa. Nam nhân ở Đại Lương không thể trau dồi sự quyến rũ này bằng cách hái hoa và làm bột, mà đó là tinh thần và sự tao nhã tự do phát triển trong gió.

Hắn giống như một đám lửa bị phong ấn trong băng rõ ràng có thể thấy nhưng không tài nào chạm được

Tầm nhìn của Phó Dung Vi dần dần mờ đi.

Tưởng Húc ngón tay ấn vào dưới côe nàng ba tấc, nhưng vô ích hắn chỉ có thể trì hoãn để nàng nói thêm vài lời.

Phó Dung Vi nhét ý chỉ đã chuẩn bị sẵn vào trong ngực Khương Húc rồi nói: “Ai gia đã lưu lại ý chỉ… thỉnh Khương tướng quân dâng nó cho Hoàng đế… xin hãy ghi nhớ nỗi nhục nhã khi bỏ kinh chăm lo việc nước. Hắn một ngày cũng không trở về thì ai gia tuyệt đối không siêu sinh, thà rằng không có thụy hiệu, không có lăng mộ, không có miếu... Khương Húc, Ai gia mệnh cho ngươi phụ chính, giúp nước, giúp đỡ xã tắc ngươi nhất định phải nhớ về, về... về nhà!"

Thê lương nhai nát hai chữ cuối.

Máu của Phó Dung Vi nhuộm màu cơ thể hắn.

Khương Húc cầm đao như cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, xuyên qua cơn mưa kiếm và mũi tên, cuối cùng hắn chống lại mệnh lệnh và mang thân thể của Phó Dung Vi đi.

Hắn rút lui vào trong núi, ngựa dừng lại nghỉ bên bờ suối, Hắn đỡ thân thể của Phó Dung Vi xuống ngựa và đặt nó ở thượng nguồn, rửa sạch máu rồi dùng cổ tay áo lau đi khuôn mặt tái nhợt của cô, nhưng vô tình nó ngày càng trở nên bẩn hơn.

Hắn dừng lại và im lặng nhìn nàng một lúc lâu. Hắn không nói, ai cũng không biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì.

Phụ tá bước tới: "Tướng quân, trận chiến này là kết cục đã định trước. May mắn là chúng ta đã đón tiếp hoàng đế, nền tảng của lập quốc vẫn còn đó, mọi chuyện có thể bàn bạc lâu dài, lên kế hoạch từ từ."

Hiện tại chỉ có thân thể của Thái hậu là có vấn đề.

Dọc đường không có linh cữu hay không có nghi thức nên họ không thể dùng ngựa chở nàng về, ít nhất trên đường có thể mua một số dụng cụ và chuẩn bị một chiếc quan tài mỏng có thể dùng là tốt rồi.

Khương Húc cuối cùng cũng lên tiếng: "Nàng ấy không muốn rời xa kinh thành."

Phụ tá cúi đầu: “Nhưng nàng là Thái hậu của một nước, chúng ta thật sự không thể để nàng ở dưới thành cho đám dã thú kia ngược đãi được.”

Tưởng Húc đem Phó Dung Vĩ lên khỏi mặt nước, đặt nàng lên ngựa, vòng nàng đến trước mặt hắn, đầu nàng yếu ớt tựa vào vai Khương Húc, nàng sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Khương Húc nói: “Truyền lệnh, quân đội sẽ tiếp tục hành quân về phía Bắc không chậm trễ, mọi việc quân sự tạm thời do ngươi xử lý, khi trở về ngươi sẽ thông báo với thống lĩnh rằng ngươi ta sẽ trở về vào ngày nào đó... Giá!"

Hắn nói vài lời rồi quay đầu ngựa bỏ đi.

Lương phụ tá đuổi theo hắn mấy bước, khi đứng dậy thì toàn thân phủ đầy tro bụi, Khương Húc đã chạy trốn vào sâu trong rừng, mất tung tích.

*

Yến Vương chiếm kinh đô, tự xưng là hoàng đế ba ngày sau đó và đổi tên nước.

Một cuộc chiến tranh đã khiến kinh thành trở nên hoang tàn một mai viện được lặng lẽ xây dựng trên vùng đất dốc phía bắc kinh thành, tất cả những bông hoa trồng trong vườn đều là những loài hoa danh tiếng, thậm chí còn có cả thần hoa. Ngôi chùa thờ nàng tiên mai xinh đẹp.

Hoàng đế Đại Lương sáu tuổi chạy trốn đến Cư Dung Quan và nhận được sự bảo vệ của Khương Tướng Quân, hắn thành lập thủ đô ở Hoa Kinh và tái sử dụng những cựu chiến binh đã hộ tống ông ra khỏi thành phố.

Hoàng đế tổ chức một buổi lễ đăng quang khác và đổi tên nước thành Bắc Lương. Lấy sông Hoài Hà làm ranh giới, hoàn toàn đoạn tuyệt cùng với cố quốc.

Hoàng đế tuổi còn trẻ, tính tình mềm mỏng, rất có năng lực, người nói chuyện triều chính phần lớn đều là những bộ trưởng kỳ cựu.

Chỉ có một điều, dù người của sáu bộ tộc có tranh cãi, phản đối thế nào, hoàng đế cũng không chịu buông tha.

——Phó Dung Vi, mẫu thân của vị hoàng đế chết ở kinh thành, có khí chất mạnh mẽ và trong sáng, bà qua đời cho đến ngày nay mà không có thụy hiệu, không có lăng mộ, không có miếu thờ.

Các cựu chiến binh muốn bù đắp những lễ nghi và danh dự còn thiếu, nhưng họ không bao giờ nhận được sự chấp thuận của hoàng đế.

Hoàng đế thà để bị thiên hạ khinh thường, bị hậu nhân chỉ trích bất hiếu, bất nhân, nhưng lại thường xuyên đi theo Khương Húc, không chê phiền hỏi: “Ngươi rốt cuộc đem mẫu thân của trẫm hậu táng ở đâu?”

Khương Húc chưa bao giờ để ý đến hắn.

Phải hơn mười năm sau, móng sắt của Bắc Lương mới chọc thủng cổng thành, Khương Húc mới uống thuốc độc trong cung Y Lan và trước khi chết bẻ gãy cành cây tịch mai trong tay. Những bóng tối thưa thớt và hương thơm đậm đà đồng hành cùng hắn trong chặng đường dài. Ngọc mỏng và thơm, gỗ đàn hương sâu và tuyết rơi rải rác.

*

Cơn mưa đầu tiên của mùa xuân rơi suốt đêm, Phó Dung Vi lại mở mắt ra do cơn ngứa ngáy nơi cổ họng đánh thức nàng.

Tay chân nàng như bị ngâm trong băng rất lâu, dù cố gắng cử động một chút cũng cảm thấy tê dại không thể chịu nổi.

Thứ đầu tiên trở nên sống động là tai.

Bị ngăn cách bởi một tấm bình phong, giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ tựa như bị bóp nghẹt trong một chiếc lọ: “Ngày mai tôi sẽ cầu phu nhân thỉnh lang trung khám bệnh Dung Vi. Sau một lần bị phong hàn dưỡng bảy, tám ngày đều không thấy khỏi cả ngày choáng váng, nóng bừng, vạn nhất bị bệnh khó thì phải làm sao?”

Phó Dung Vi khẽ mở miệng đang định nói gì đó nhưng một loạt tiếng ho lại khiến nàng nghẹn ngào.

Hai người phụ nữ chen chúc đi vào, một người đang vuốt lưng cô một người đang bận bưng trà.

Phó Dung Vi nắm lấy tay người bên cạnh, ho đến hai mắt đỏ hoe ngồi dậy, khàn giọng gọi: "Di nương…."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play