Biên dịch: Yên Hy

Thẩm Ngôn sau khi chấm dứt thi đấu, sửa sang đơn giản lại một chút, rất nhanh đến khu quan sát.

Không biết hai nhóm khác thi đấu thế nào.

Vừa rồi hình như nghe được hướng sân đấu hai truyền đến tiếng hoan hô, đã kết thúc sao?

Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ.

Tuy rằng không quá để ý đến kết quả tổng thể, trận chiến của những tuyển thủ có thực lực mạnh của Học viện Quân sự Đế quốc đều đáng xem.

Nhìn thấy Omega tới, các tân sinh hàng phía trước mỗi người kích động không thôi, sắc mặt ửng hồng, nhanh chóng đứng lên nhường ra vị trí tốt nhất.

Thẩm Ngôn nói một tiếng cảm ơn, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi chính giữa hàng trước, nhìn về phương hướng sân đấu một.

Thiếu niên đứng thẳng lưng, một đôi chân dài tự nhiên bày ra tư thế tiêu chuẩn nhưng vẫn làm cậu có vẻ ưu nhã.

Bộ đồng phục chiến đấu mỏng manh tôn lên vòng eo đẹp đẽ, khuôn mặt thanh tú đẹp như tranh vẽ dưới ánh mặt trời, hàng mi dài dày hơi nhếch lên khiến người ta liên tưởng đến một con bướm sắp vỗ cánh bay.

Nhìn từ góc độ gần, quả thực bị nhan sắc xinh đẹp đâm trúng!

Ngực các tân sinh xung quanh nóng bỏng, che lại sắp mũi sắp chảy máu, ở chốn đối phuonwg không nhìn thấy tranh đoạt chỗ ngồi cạnh cậu, vì để ngồi bên người Thẩm Ngôn thiếu chút nữa đánh lên.

Khi còn đang âm thầm phân cao thấp, Ứng Bác Thần từ chỗ không xa đi tới.

Màu đỏ bên tai Alpha còn chưa rút đi, tầm mắt cũng có chút tự do, lại không chút khách khí ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm chặt vạt áo, thoạt nhìn thập phần khẩn trương.

Những người khác:???

Được rồi, không cần tranh, dù sao ai cũng không đánh lại Ứng Bác Thần.

Thẩm Ngôn không chú ý sóng gợn xung quanh, toàn bộ điểm chú ý của cậu đều đặt lên tranh tài của Thiệu Tinh Lan cùng Hạ Lăng.

Hừm, còn muốn kịch liệt hơn tưởng tượng của cậu.

Cơ giáp Thiệu Tinh Lan có ưu thế, Hạ Lăng có kinh nghiệm tác chiến phong phú, hai chiến giáp đen-trắng quấn lấy nhau, dường như khó phân thắng bại.

Chẳng qua bằng phân tích chiến đấu của thiếu niên, xác suất Hạ Lăng thắng vẫn lớn hơn một chút.

Nhưng cũng không gây trở ngại Thẩm Ngôn đến xem mùi ngon.

Cho dù tới xem từ phương diện nào, đây vẫn là trận đấu cao cấp.

Thẳng đến hai người phế bỏ cánh tay cơ giáp đối phương.

trong Thẩm Ngôn trôi qua một tia kinh ngạc, không nghĩ tới Thiệu Tinh Lan có thể dưới cơn đau giữ vững tỉnh táo, cũng xuống tay mau, chuẩn, tàn nhẫn, nắm bắt thời cơ vặn xuống một tay đối thủ.

Kiếm vừa rồi của Hạ Lăng đâm vào rất sâu, tại tình huống Tinh thần lực kết nối với cơ giáp, đau đớn tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng.xương bả vai vỡ vụn

Cậu bắt đầu có ánh nhìn khác với thiếu niên quý tộc không rành thế sự này.

Một chiêu phản kích này dùng thật sự không tồi.

Thế cục có lẽ sẽ nghịch chuyển, dù sao rốt cuộc Hạ Lăng chưa bao giờ trước mặt người khác thể hiện khả năng công kích bằng tay trái.

Đó là con át chủ bài cực kỳ quan trọng, chờ đến thời khắc nguy cấp hoặc trường hợp quan trọng mới thể hiện, nhất định có thể mang đến hiệu quả không ngờ.

Thẩm Ngôn nghĩ vậy, liền nhìn đến kiếm quang trong tay cơ giáp màu trắng bỗng chốc đổi tới tay trái, khí thế sắc bén, không chút do dự chém về vị trí Thiệu Tinh Lan.

Thiếu niên nháy mắt hoảng hốt, tiếp theo nhịn không được nhíu mi.

Một trận đấu giao lưu mà thôi, vì sao phải để lộ con át chủ bài của bản thân ẩn giấu suốt hai mấy năm qua ra?

Hạ Lăng lần này có vẻ quá xúc động, một chút cũng không giống tính cách bình tĩnh của hắn.

Ngày thường thời điểm thảo luận chiến thuật hắn chưa bao giờ áp dụng lối đánh hiếu chiến này, ngay cả khi với mình.

Thật kỳ lạ.

Thẩm Ngôn trầm ngâm, giữa mắt tím hiện lên nhàn nhạt nghi vấn.

Là quan ngại thanh dạnh thực lực top một của mình sao?

Luôn cảm giác lý do này... Quá mức gượng ép.

Tình hình chiến đấu trong sân càng thêm kịch liệt, ngay khi tàn ảnh khổng lồ của Băng Lân Cự Mãng hiện ra phía sau cơ giáp, biểu cảm thiếu niên nháy mắt trở nên nghiêm túc.

Tinh thần lực Thiệu Tinh Lan vốn đã không ổn định, cứ mạnh tay điều động Tinh thần lực khẳng định không nên.

Hiện tại không phải thời điểm cậy mạnh.

Chỉ là một trận đấu giao lưu mà thôi, thật sự không cần thiết.

Mà khi tàn ảnh Bạch Hổ hiện ra phía sau Hạ Lăng, tầm mắt Thẩm Ngôn ngừng lại, giữa mày nhíu chặt, đã không biết nên nói thêm gì.

Như thế nào ngay cả Hạ Lăng cũng......?

Chuyện này quá khác bình thường.

Chẳng qua hiện tại không phải lúc suy xét điều này.

Cần phải lập tức dừng lại chiến đấu của hai người họ, bằng không sẽ tạo thành tổn thương tinh thần lực không thể bỏ qua!

Một mình Thẩm Ngôn không tiện cản lại hai cơ giáp, cậu dời tầm mắt sang Ứng Bác Thần đã khôi phục hơn phân nửa, duỗi tay bắt được cổ tay cậu chàng, "Đi."

Thời gian cấp bách, cậu không kịp giải thích nhiều, đành phải vừa đi vừa dò vài câu, không hề nhận ra thiếu niên phía sau yên lặng nhìn chỗ tay hai người bên nhau, lỗ tai hoàn toàn đỏ rực.

*

Trên đài chủ tịch, thần sắc nguyên soái Hạ Tuyên lẫn nguyên soái Ứng Trạch nghiêm nghị, tuyên bố thi đấu lập tức dừng lại.

Nhưng mà hai bên đối chiến lại rất khó dừng lại, bọn họ tựa như hai con mãnh thú đổ máu, hung ác cắn xé đối phương, trừ phi đồng thời dừng lại, nếu không một người khác nhất định sẽ nhân cơ hội phản kích, khiến đối thủ bị thương nặng.

sóng tinh thần lực cấp S đẩy từng đợt từng đợt lên khán đài, cùng với tinh thần thể phẫn nộ gào rống, khi va chạm nhấc lên một cơn sóng dữ, ngay cả tường bảo hộ xung quanh đều đang chấn động.

Tiếng vũ khí va chạm thoáng biến chậm rồi lập tức tăng tốc, hai người dường như đều đang chờ đợi đối phương dừng tay, đồng thời lại đang tìm một cơ hội phản kích.

đôi mắt màu hổ phách của Thiệu Tinh Lan nhiễm đỏ, sắc mặt trắng bệch, đau đớn bành trướng tại Khu não càng ngày càng mạnh, như có một cây kim ở bên trong không ngừng quấy loạn, đau đến mức cơ thể cũng đang phát run.

Y cắn chặt môi dưới mất máu, nặng nề th.ở dốc, ngón tay căng đến phát đau thao tác nhanh chóng trên bàn điều khiển, ý định kiên trì đến phút cuối cùng.

Ha, lập tức phải kết thúc, y nhất định phải nắm chắc cơ hội cho Hạ Lăng một đòn trí mạng!

Tình huống Hạ Lăng cũng không tốt hơn y bao nhiêu.

Đồ tác chiến màu trắng hoàn toàn bị ướt đẫm mồ hôi, bạc tóc dài màu mượt mà tựa tơ lụa biến thành từng sợi một, lộn xộn không chịu nổi.

Tinh thần lực tràn ngập quanh thân cơ giáp, khuôn mặt thanh lãnh xuất hiện chút thống khổ, hắn khó chịu thấp giọng khụ vài tiếng, nhưng đồng thời cũng không có ý định dừng tay, đôi mắt xanh thẳm chỉ còn lại một mảnh lạnh băng.

Hắn muốn ở chỗ này khiến kẻ địch bị thương nặng, làm đối phương biết cái giá lớn khi mơ ước Thẩm Ngôn!

Dụmc vọng chiếm hữu mãnh liệt của Alpha bò lên tới cực hạn, Bạch Hổ phía sau hung mãnh gầm một tiếng, cơ giáp trắng lại ra sức vọt đi lên, quấn lấy giao đấu cùng cơ giáp đen.

Lúc này hai người kỳ thật đều đã là nỏ mạnh hết đà, trong Khu nào liên tiếp không ngừng truyền đến đau đớn, sóng Tinh thần lực bắt đầu không chịu khống chế phóng thích, lại vẫn như cũ dựa vào nghị lực chống đỡ.

Đột nhiên, tường phòng hộ không dự liệu mở ra một lỗ hổng, hai cơ giáp một đỏ một xám hóa thành hai tàn sáng hăng hái nhảy vào sân đấu.

Khi tường phòng hộ bị mở ra, sóng tinh thần lực cấp, S nháy mắt thổi lên khu quan sát, giống như mặt biển bình tĩnh nhấc lên sóng lớn, khoảng cách xông thẳng đến Khu não nhóm tân sinh càng gần!

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một vài bức tường phòng ngự màu vàng nhạt kiên quyết chặn các làn sóng tinh thần lực đang lan rộng, sửa chữa lớp vỏ phòng ngự không để chúng rò rỉ ra ngoài.

Cảm giác sống sót sau tai nạn rõ nét thế nào, dù là tân sinh hay các đàn anh đàn chị khóa trên, đều không khỏi thở dài một hơi nặng nề.

Bên dưới đài, giáo viên cùng vài Alpha lớp trên cấp A+ cũng loa đi mồ hôi lạnh trên trán, may mắn có người chặn, bằng không chỉ sợ bọn họ ngăn cản không được bao lâu.

Đó chính là hai sóng Tinh thần lực cấp S!

Chỉ có điều, rốt cuộc Tinh thần lực ai mạnh đến vậy?

Chẳng lẽ là hiệu trưởng hoặc hai vị nguyên soái?

Không, không đúng.

Tia sáng lóe lên vừa rồi, hình như là... Hai cơ giáp?

Bọn họ ngước mắt nhìn lại, phát hiện thế cục trên sân đấu một đã thay đổi.

Cơ giáp màu đỏ của Thẩm Ngôn ngăn cản cơ giáp đen của Thiệu Tinh Lan, Ứng Bác Thần điều khiển cơ giáp màu xám bạc đồng cũng đang cản lại cơ giáp trắng của Hạ Lăng. Hai cơ giáp nhanh như tia chớp, trực tiếp cắt đứt đường đi của họ.

Omega không chút lưu tình, hạt pháo liên tục công kích phần vai, phần eo, dòn hoạt động của cơ giáp đen về một khu vực nhỏ hẹp không thể thoát thân.

Nếu lại cử động, trường kiếm trong tay sẽ không nhân nhượng đâm vào khoang cơ giáp, làm cơ giáp hoàn toàn không hoạt động nữa.

Mà Ứng Bác Thần đối diện đã đồng ý vs Thẩm Ngôn, tự nhiên sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đối phương giao cho.

Khi khoảng cách được kéo gần, cậu chàng lập tức vứt ra xiềng xích tinh xảo quấn chặt cơ giáp màu trắng, từng chút một siết chặt, không cho đối phương thoát ra.

Vừa rồi cậu cũng dùng chính xiềng xích này cuốn lấy cánh tay cơ giáp Giang Nặc, làm đối phương chỉ phải vứt xe giữ tướng, một chiêu rất tốt. Truyện Xuyên Nhanh

Rất nhanh, hai cơ giáp đều bị khống chế.

Cùng lúc đó, một sợi tinh thần lực tinh khiết từ trung ương khuếch tán, sáng vàng theo đó lan ra, tinh thần lực xao động dữ dằn trên sân đấu vậy mà dần dần ổn định xuống, cuối cùng khôi phục bình thường.

Mà hai cơ giáp đen-trắng cũng rơi xuống từ không trung, có chút gian nan đứng trên mặt đất, tự gồng chống đỡ thân hình.

Hai cơ giáp cấp R quý giá đã không còn vẻ sáng bóng ngăn nắp, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.

Cánh tay cơ giáp đứt gãy, phần vai rách nát, vỏ ngoài cơ giáp khắp nơi đều là vết thương, mặt ngoài bị oanh tạc đến gồ ghề lồi lõm, vết nứt rộng toàn thân.

Trừ cái này ra, hệ thống phòng ngự bên trong, hệ thống thao tác, hệ thống vũ khí không nhạy ở một mức độ, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng.

Chiếu theo trình độ hư hao này, ít nhất phải tốn vài triệu tinh tệ để sửa chữa.

Nhìn đến cảnh tượng trên màn hình, hàng nghìn quân giáo sinh đều trầm mặc.

"Hai người kia......"

Nhất định có thù oán rồi? Nhất định vậy đúng không?!

Một trận giao lưu đã đánh thành thế này, cơ giáp cấp R cao cấp cũng muốn báo hỏng, đệch.

Rất nhiều quân giáo sinh đau lòng muốn chết, 99.9% bọn họ đều không có cơ giáp cấp R biết không!

Quả nhiên là kẻ có tiền tàn ác.

Song, hai người này một người là vương bài trường quân đội, một người là đại diện tân sinh, bọn họ không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể dưới đáy lòng yên lặng càm ràm.

Trọng tài tuyên bố trận thi đấu này không có thắng thua, trận giao lưu kết thúc ở đây.

Theo lời ông nói, màn hình thực tế ảo không trung cũng đóng lại, rất nhiều quân giáo sinh rời khỏi đài quan sát.

Trận đấu giao lưu giữa tân sinh và lớp trên, ai cũng không ngờ được kết quả sẽ như thế.

Thẩm Ngôn nhìn lướt qua nhân viên chữa trị đang vội vàng chạy tới từ dưới sân, ngước mắt nhìn lại phương hướng khoang cơ giáp.

Cơ giáp hư hại không phải tệ nhất, càng quan trọng là tinh thần lực bọn họ.

Tuy rằng không đạt tới mức tổn thương, nhưng nỗi đau tiêu hao quá mức và sự bất ổn ngắn hạn của Tinh thần lực là không thể tránh khỏi.

Đặc biệt là Thiệu Tinh Lan.

Bản thân y đã có trạng thái tinh thần lực bạo động, đại khái hai tháng phát tác một lần.

Tình huống chàng trai tương đối đặc thù, có quan hệ đến thiên phú cắn nuốt của Tinh thần thể, không thể khỏi hẳn giống người khác, chỉ có thể trị liệu từng bước một, dần dần kéo dài khoảng cách phát tác.

Hiện tại khoảng cách với lần trị liệu kia đã qua hơn một tháng, không biết lần tinh thần lực tiêu hao quá mức sẽ mang đến hậu quả như thế nào?

Hy vọng đừng làm tinh thần lực bạo động trước.

Thẩm Ngôn rũ mắt trong lòng yên lặng thở dài một hơi, biết rõ tinh thần lực chính mình không ổn định, còn như vậy.

Hạ Lăng cũng thế.

Có lẽ đây là sự hiếu thắng của Alpha nhỉ.

Theo một tiếng vang nhỏ, khoang cơ giáp mở ra từ bên trong, Hạ Lăng dẫn đầu trượt xuống mặt đất.

Alpha một tay đỡ cơ giáp đứng thẳng, cơ bắp cánh tay cố nhưng có thể thấy rõ ràng hắn đang chống đỡ chính mình.

Tóc bạc hỗn độn dính ở cổ cùng sườn mặt, có phần nhỏ thả xuống dưới, chặn khuôn mặt suy yếu tái nhợt. Mồ hôi chảy xuống theo chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt thanh lãnh ướt đẫm, đồ tác chiến cũng tương tự, nom có vẻ chật vật.

Hạ Lăng khép nửa mắt dựa vào cửa khoang, có nén cơn đau choáng váng từ Khu não, cắn răng chỉ kêu lên vài tiếng.

Trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy được Thẩm Ngôn, nhưng mà lúc này hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng, tạm thời không thể đi qua.

Mà bên kia, cửa khoang cơ giáp màu đen cũng mở ra.

Thiệu Tinh Lan giơ tay lau đi vết máu khóe môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không ngừng ho khan, trước mắt một mảnh mơ hồ. Cả người y như được vớt ra từ trong nước, vết máu chảy xuống cùng mồ hôi, ngón tay đỡ cửa khoang vẫn luôn phát run.

Thật là khó chịu.

Cực kỳ khó chịu.

Chiến đấu còn không cảm thấy, một khi dừng lại, tất cả tình trạng bệnh phảng phất hiện ra ngay lập tức.

Khu não trướng đến sắp nứt, như tinh khí cầu thổi căng, đang qua lại đong đưa giữa căng lên và bùng nổ.

Băng Lân Cự Mãng phát ra tiếng rống đau đớn, mặt chàng trai cũng nhiễm thống khổ, cánh môi bị cắn đến máu tươi đầm đìa, hết thảy phảng phất lại về tới thời điểm tinh thần lực bạo động.

Y nâng đôi mắt ửng đỏ lên, không ngừng tìm kiếm thân ảnh kia, bởi vì Thẩm Ngôn đã ngăn y lại.

... Tìm được rồi!

Tuy rằng trước mắt mơ hồ không rõ, nhưng y biết chính là đối phương.

"Thẩm Ngôn... Khụ khụ... Anh trai." Chờ Thiệu Tinh Lan mở miệng, mới phát hiện giọng mình rất nhỏ, hơn nữa còn nghẹn ngào khó nghe.

Đồng thời yết hầu truyền đến chút ngứa, y nhịn không được ho khan, tơ máu theo khóe môi rơi xuống, vô cùng thê thảm.

Nhưng mà tầm mắt chàng trai lại không rời thiếu niên đang đi về phía y một phút nào, đôi mắt dần dần sáng lên.

Thẩm Ngôn trước hết thấy Hạ Lăng, tỉ mỉ quan sát một phen.

Thoạt nhìn tình huống còn tốt, dù sao tinh thần lực Alpha đã gần tới cấp SS thiên tài,

hơn nữa tinh thần lực vẫn luôn tương đối ổn định, hẳn tinh thần lực chỉ tiêu hao quá mức.

Nhưng tình huống Thiệu Tinh Lan bên này lại có chút nghiêm trọng, cậu cần xác nhận trạng thái đối phương trước mới được.

Đi đến khoảng cách Thiệu Tinh Lan vài bước, thiếu niên còn đang suy yếu trên cửa đột nhiên nhào lên, Thẩm Ngôn vừa chuẩn bị né tránh, nghĩ đến đối phương sẽ ngã quỵ trên mặt đất liền dừng một chút, nghiêng người đỡ y.

Không nghĩ tới thiếu niên thuận thế bám lấy bờ vai của cậu, như bạch tuộc giống nhau leo, gắt gao ôm lấy cậu,

"Thật là khó chịu... Anh trai Thẩm Ngôn... Ôi... Em thật sự khó chịu quá."

Thiệu Tinh Lan vùi đầu ở trên vai thanh niên, ngữ khí vừa mềm vừa đáng thương, còn mang theo một tia khóc nức nở, "Khu não căng quá... Thật đau... Cảm giác sắp chết mất......"

"... Sẽ không, tôi sẽ chữa khỏi cậu." Động tác chống đẩy của Thẩm Ngôn ngừng lại, hơi không xác định mà khẽ vuốt phía sau lưng y an ủi.

Cảm giác thân hình đối phương dần dần trở nên cứng đờ, động tác thiếu niên mới dừng lại, mắt tím có một tia mê mang, phương pháp được cho là giúp đối phương thư giãn này dường như không có tác dụng gì.

Thiệu Tinh Lan có thể cảm nhận được thon dài ngón tay đối phương đang di chuyển sau lưng mình, mang theo nhiệt độ cơ thể đặc trưng của Omega, một chút lại một chút, xúc cảm lướt qua của ngón tay khiến cơ bắp y căng chặt.

Chàng trai nhịn không được cong cong môi, ngay sau đó nhắm hai mắt lại.

Y xác thực được an ủi rồi, thân thể đau đớn gần như đi xa, thật muốn cứ vậy ôm đối phương không buông tay.

"Anh trai Thẩm Ngôn... Động tác vừa rồi đừng ngừng... Rất thoải mái......" Thiệu Tinh Lan hai tay ôm eo nhỏ thiếu niên, cảm nhận được vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng, vùi đầu vào cổ tham lam ngửi lấy hơi thở cậu.

Khu não vẫn đang căng lên, nhưng thiếu niên gắt gao cắn răng chịu đựng, nuốt xuống vị ngọt tanh từ cổ họng, hy vọng thời gian này có thể kéo dài lâu hơn.

Đáng tiếc, thiếu niên tới trị liệu cho y.

Trấn an cảm xúc chàng trai xong, Thẩm Ngôn kéo ra khoảng cách, Kim Vũ Vương Điệp bay ra từ trong Khu não cậu, dừng trên đỉnh đầu Tinh thần lực, cánh bướm đập mở, dùng Tinh thần lực tinh khiết chải chuốt lại Tinh thần lực đang chia ra bạo động của đối phương.

Tại Khu não, tiếng gầm đau đớn của Băng Lân Cự Mãng dừng lại, ngẩng cao người cảm nhận được ánh sáng vàng kia tưới xuống, kết nối với Tinh thần lực Kim Vũ Vương Điệp làm nó cảm nhận được ý trấn an, dần dần thả lỏng xuống.

Trên mặt chàng trai cũng không còn vẻ thống khổ.

May mắn bạo động tinh thần lực không đến trước, lần đến sau hẳn vào một tháng sau. Thẩm Ngôn suy nghĩ.

Tròng mắt màu hổ phách của Thiệu Tinh Lan một lần nữa trở về trong suốt, tầm mắt rốt cuộc khôi phục rõ ràng, y nhìn dung nhan tinh xảo lẫn mắt tím thiếu niên mang quan tâm rõ ràng, khẽ liếm môi bị cắn vỡ, mùi máu tươi kí,ch thích đến tiếng tim đập càng thêm kịch liệt.

Cậu lại một lần cứu vớt mình.

Nhìn đội chữa trị đã tới, hàng mi chàng trai run rẩy, hốc mắt đỏ như lập lòe ngấn nước mẳt, cầm lấy tay cậu: "Anh trai Thẩm Ngôn... Hôm nay anh có thể ở cùng em không... Những người đó chỉ lo nghiên cứu, đối xử với em rất tệ...Anh ở cùng em được không......"

"Buông, tay."

Hạ Lăng không biết khi nào xuất hiện bên cạnh hai người, giọng nói lạnh đến phát run.

Cho dù thân thể Alpha suy yếu, sắc mặt trắng bệch, nhưng lực tay khống chế Thiệu Tinh Lan lại lớn đến kinh người, dường như nghe được tiếng khớp xương răng rắc.

"Đau quá... Anh trai Thẩm Ngôn... Em đau quá đi mất......"

Đáy mắt Thiệu Tinh Lan hiện lên một tia tàn nhẫn, cho dù xương cổ tay bị niết đến sắp vỡ vụn cũng không buông ra, ngược lại cắn chặt môi dưới ủy khuất mà nhìn thiếu niên.

Giây tiếp theo, nước mắt trong suốt viên lớn viên nhỏ từ hốc mắt trào ra, chảy dọc xuống theo gương mặt trắng nõn của thiếu niên, dính ướt vạt áo.

*

Biên dịch có lời muốn nói:

Ba đồng một mớ trà xanh đeeee...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play