Biên dịch: Yên Hy

Buổi tối, Thẩm Ngôn đến nơi Liên Phong hẹn.

Bọn họ hẹn tại một nhà hàng cơ giáp khá nổi danh ở Thủ Đô Tinh Cầu.

Tạo hình toàn bộ nhà ăn mô phỏng cơ giáp, mà phần đầu cơ giáp cũng đã cao vài trăm mét, vừa vặn có thể quan sát toàn bộ trung tâm Thủ Đô Tinh Cầu.

Đương nhiên, nhà hàng tựa vậy rất khó đặt bàn, Liên Phong cũng phải vận dụng đặc quyền của sĩ quan ba sao mới đặt được.

Âm nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn nhu hòa, cảnh đẹp ngoài cửa sổ, đồ ăn ngon miệng, địa điểm cực kỳ thích hợp để hẹn hò.

Tuy nhiên thiếu niên được mời đến lại không hề nhận ra.

Cậu ngồi đối mặt với Liên Phong, hơi tò mò nhìn từ cửa sổ sát đất xuống, quả nhiên có thể nhìn đến cảnh sắc không sót gì, tầm nhìn rộng rãi.

Pha lê trong suốt phản chiếu đối mắt đầy sao của thiếu niên, ảnh ngược bên trong càng có vẻ rực rỡ lung linh hơn, tựa đá quý được mài vô số mặt, dưới ánh đèn thấp thoáng khúc xạ nên muôn vàn tia sáng.

Trên bàn được bày biện trước một vài đồ ngọt đặc sắc, đều có vẻ ngoài tinh xảo.

Một đoạn thời gian không gặp, sĩ quan Alpha vẫn trầm mặc như trước, chỉ là lúc Thẩm Ngôn gọi món, ánh mắt một giây cũng không rời đối phương.

Ánh sáng nhu hòa từ đèn trần chiếu lên da thịt trắng như sứ của đối phương, càng làm nó thêm phần mềm mại xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo như mộng, từng động tác đều giống cảnh đẹp.

Thiếu niên chọn mở quang bình, ngước mắt nhìn anh ta: "Không cần chọn món cho tôi thôi, anh thích ăn gì?"

Bị cặp xinh đẹp kia nhìn, cằm Liên Phong buộc chặt, thanh âm trầm thấp: "Đều có thể, cậu chọn gì tôi cũng thích."

Hệ thống âm thầm cảnh giác.

Hai tháng không gặp, quân sĩ trầm mặc ít lời này lại nói được mấy lời này, không thể phủ nhận tiến bộ rất lớn so với trước kia.

Thẩm Ngôn nghĩ đối phương mới hoàn thành nhiệm vụ, cơ thể tương đối mệt nhọc, vì thế lại thêm một phần canh.

Sau đó ý bảo người hầu có thể chuẩn bị.

Liên Phong: "Tôi thấy video tuyên truyền trên Học viện Quân sự Đế quốc, không nghĩ tới cậu sẽ nhớ tên chúng tôi, các chiến sĩ đều rất vinh hạnh."

Thẩm Ngôn cười nhạt: "Các anh đã cứu tôi, tất nhiên tôi sẽ không quên."

Liên Phong nhìn thẳng cậu: "Cho nên, cậu vẫn luôn nhớ rõ tôi sao?"

Thẩm Ngôn nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên."

Dựa vào trí nhớ cậu, đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa cậu ở trên phi thuyền cũng tiếp xúc nhiều nhất với Liên Phong.

Hệ thống rất muốn che mặt: Cứu mạng, hai người đang ông nói gà bà nói vịt đó.

Cầu xin ký chủ đừng tỏa mị lực nữa.

Liên Phong cảm giác tế bào toàn thân đều vì những lời này mà nảy lên, cơ bắp căng chặt.

Có lẽ anh ta có thể tại sau bữa ăn này biểu lộ tâm ý chính mình.

Một Alpha mời Omega yêu thích tới nhà hàng các cặp đôi thường tới, hàm nghĩa này đã thêm vài phần rõ ràng.

Bữa ăn sắp kết thúc, mày Liên Phong nhíu càng chặt, yết hầu khẩn trương, tay cũng không tự giác nắm thành quyền.

Thật ra anh ta không biết nên bày tỏ lòng mình như thế nào, nhưng lỡ như ——

Vào lúc này, cửa phòng bị gõ ba lần.

Giây tiếp theo, một người hầu mặc tây trang màu đen đẩy khay ăn hoa lệ vào, đem tới chai rượu thượng hạng ngon nhất Thủ Đô Tinh Cầu—— Listou.

Sản xuất năm 3092, sản phẩm cuối cùng của người ủ rượu hàng đầu Vệ Hoằng Tân trước khi qua đời, dù ra giá cũng ít có người bán, giá trị trường lên tới một triệu tinh tệ.

Nó được đựng trong một chiếc bình làm bằng pha lê, làm nổi bật màu rượu trong suốt, rất bắt mắt.

"Đây là listou sản xuất năm 3092, hiện tại cần mở ra không?"

Thanh âm người hầu trầm thấp từ tính, âm cuối như mang theo cái móc câu, tựa ly rượu thơm ngon tinh khiết làm người say mê.

Thẩm Ngôn ngước mắt, thấy bên dưới mũ người hầu là mái tóc vàng lóa mắt, cùng với đôi mắt đào hoa câu nhân. Đuôi mắt hơi nhếch lên, con mắt thâm thúy nhìn chăm chú người nào đó có lúc mang vẻ thâm tình.

Trừ cái này ra, còn có khuôn mặt đẹp trai quá mức thường xuyên xuất hiện trên hot search.

Những thứ này đều đang chứng minh thân phận của anh —— Nhị điện hạ đế quốc, Lục Vân Thiên.

Vị điện hạ này gần nhất vẫn luôn thu thập tin tức của Thẩm Ngôn, còn định trực tiếp đến Thẩm gia, lại phát hiện đối phương đã sớm thoát ly gia tộc, tiêu pha một phen trắc trở mới nghe được địa chỉ hiện giờ của thiếu niên.

Đang lúc anh chuẩn bị thu thập tốt lại đến tìm cậu, lại nhận được tin từ bạn nói ở nhà hàng cặp đôi nhìn thấy Thẩm Ngôn.

Dụ.c vọng chiếm hữu mãnh liệt lẫn tâm trạng ghen ghét khiến anh chưa kịp chuẩn bị gì, lập tức chạy giết lại đây.

Khi Lục Vân Thiên đẩy toa ăn vào ghế lô, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Omega ngồi bên cửa sổ.

Thiếu niên đang ưu nhã cắt đồ ăn trong dĩa, eo thẳng, lông mi nhỏ dài hơi rũ xuống, áo sơ mi phác họa sườn eo gầy, cổ thon dài oánh nhuận như ngọc.

Từng ngón tay mảnh mai trắng trẻo được thượng đế hôn qua, càng thêm hoàn mỹ trên nền đĩa ăn tối, sườn mặt thanh tú không tì vết, làn da trắng nõn như sứ dưới ánh đèn, phát sáng với ánh sáng rực rỡ.

Lục Vân Thiên trong phút chốc hoảng hốt, bản nhân Thẩm Ngôn...Còn muốn đẹp hơn cả ánh chụp, dù thiết bị cao cấp nhất cũng không thể hiện đc toàn bộ tinh xảo và linh động của cậu.

Anh có thể cảm nhận được nhịp tim đang không ngừng tăng tốc trong lồng ngực, có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không đủ miêu tả tình cảm này.

Lục Vân Thiên tiện đà nhìn về phía Alpha đối diện cậu, đôi mắt đầy địch ý nheo lại.

Chỉ là một sĩ quan ba sao mà thôi, cũng xứng cùng dùng bữa với Thẩm Ngôn sao?

Tại địa điểm giống vậy mời Omega, tâm tư đã rõ như ban ngày.

"Anh ——" Thẩm Ngôn không khỏi nhíu mày.

Lục Vân Thiên tới nơi này làm gì?

"Hửm?" Người hầu Alpha cao lớn chẳng có chút xấu hổ khi bị chọc thủng nào, trái lại còn một tay mở chai rượu ra, động tác thành thạo rót vào trong ly chân dài, đẩy tới trước mặt cậu.

Đôi mắt đào hoa lấp lánh nhìn Thẩm Ngôn không chớp mắt, mắt cụp xuống đầy trìu mến: "Nếm thử xem, loại rượu này rất thích hợp với Omega, nồng độ cồn không cao, mùi vị cũng rất ngon."

"Không cần." Thẩm Ngôn từ chối.

Đối diện, ánh mắt Liên Phong đã lạnh xuống dưới.

Anh ta vốn dĩ không chọn bình rượu này, hàng năm ngâm ở quân bộ anh ta cũng không quá hiểu biết về vị Nhị điện hạ không làm việc đàng hoàng này.

Anh ta chỉ có thể cảm nhận được địch ý mãnh liệt phát ra trên người đối phương, cùng với khí thế nguy hiểm từ Alpha cao cấp.

Rõ ràng Alpha này tới vì Thẩm Ngôn.

"Bình rượu này tính vào hóa đơn của tôi."

"Thật ngại quá, đây là đồ tư nhân, không phải do nhà hàng cung cấp."

Lục Vân Thiên giơ tay gỡ mũ xuống, mái tóc màu vàng dưới ánh đèn càng thêm loá mắt.

Đứng thẳng người thân hình anh so Liên Phong còn muốn cao hơn mấy cm, đường cong cơ bắp được giấu sau lớp quần áo cũng lộ rõ, cho dù mặc quần áo người hầu vẫn mang khí thế bức người như cũ.

Không biết ai bắt đầu trước, Pheromone hai người trong không khí chợt giao phong, kịch liệt va chạm, nồng đậm tinh khiết và thơm xa hoa rượu trắng - hương vị WJ nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng, dường như muốn làm người say ngã xuống đất.

Cho dù mang vòng cổ, Thẩm Ngôn cũng có thể cảm nhận được Pheromone đánh sâu vào, có thể thấy được lượng Pheromone của Lục Vân Thiên có cấp bậc cực kỳ cao.

Nhớ rõ trong sách viết là cấp chín gần đạt cấp mười, cùng với Hương gỗ mùa đông của Hạ Lăng không khác nhau mấy.

Mắt thấy Liên Phong bị Pheromone áp chế đến mức gân xanh xuất hiện, sống lưng thắn cũng bị ép tới hơi cong, hệ thống vội vàng nhắc nhở: "Ký chủ, đừng xúc động, độ hảo cảm còn chưa tới 30——"

Còn chưa dứt lời, Thẩm Ngôn nhanh chóng cầm cổ tay Lục Vân Thiên, bỗng chốc trở tay gập lại!

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ phản kháng, cậu đã làm tốt chuẩn bị phòng thủ, lại không nghĩ rằng Alpha cắn răng mặc cậu nắm tay, sau đó dùng một khác nắm bắt cổ tay cậu, cứ như vậy lôi kéo cậu rời khỏi chỗ ngồi.

Trước lúc rời đi, Thẩm Ngôn chỉ xác nhận Liên Phong không có việc gì liền thu hồi mắt.

Nói vậy lòng tự trọng mãnh liệt của Alpha cũng không hy vọng mình nhìn đến dáng vẻ anh ta bị khắc chế.

Đến nỗi tiền cơm, cậu lúc Liên Phong tâm sự nặng nề đã dùng quang não gửi qua rồi.

Đây cũng vì biểu đạt lòng biết ơn lúc trước, chỉ là không ngờ tới sẽ biến thành như vậy/

Thiếu niên rũ mắt nhìn chỗ tay bị nắm, rất nhẹ, một chút cũng không đau.

Nhưng đối phương nhất định rất đau, bởi vì cậu vừa rồi dùng lực khá nặng, so lần trước nhằm vào Thường Hạo còn nặng hơn, ai bảo đối phương là Alpha cao cấp.

Chẳng qua, hẳn không bị trật.

Cậu vẫn có chừng mực.

Nếu không phải xem việc mình nhận được nhiều tặng thường như vậy, hơn nữa còn muốn kiếm độ hảo cảm ——

Đi vào chỗ ngoặt không người, Lục Vân Thiên bỗng dưng dừng bước, hai mắt nhắm nửa dựa vào trên vách tường, hô hấp thô nặng.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ mái tóc vàng của anh, gân xanh xuất hiện trên chiếc cổ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt vài phần.

Chỉ là tay anh còn nắm trên cổ tay thiếu niên, vẫn nới lỏng như sợ làm đau đối phương, nhưng không buông ra.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Ngữ khí Thẩm Ngôn lãnh đạm, đối với vị khách không mời mà tới đột nhiên xuất hiện này thật sự không có sắc mặt tốt.

Chỉ là, cậu nhìn về phía cổ tay vừa rồi bị mình khống chế --- nơi đó đã sưng lên.

"Thôi, tôi giúp anh đi lấy máy trị liệu."

"... Tôi không có việc gì, đừng đi." Lục Vân Thiên nhắm hai mắt thấp giọng thở d.ốc vài cái, "Thật sự không có việc gì, ngồi nghỉ một chút là được."

"Ngôn Ngôn đang đau lòng anh sao?" Mồ hôi lạnh theo chiếc mũi cao thẳng chảy xuống, thấm ướt quần áo, khóe môi Alpha nâng lên cười nhạt, "Rốt cuộc, cũng tha thứ cho anh?"

Thẩm Ngôn nhìn phần tay sưng to của đối phương, khẽ nhíu mày: "......"

Thật ra chưa bàn tới tha thứ hay không, chỉ cần đối phương đừng nhắc lại cái báo cáo kiểm tra kỳ lạ kia.

Còn có, xưng hô thân mật như Ngôn Ngôn cũng không phải tên anh có thể gọi.

Ngay cả chính Thẩm Ngôn cũng chưa phát hiện, tính cách cậu là điển hình cho việc ăn cứng không ăn mềm.

Có lẽ bản thân đã quá mạnh mẽ, cho nên nếu người khác yếu thế nhất định sẽ có phản ứng.

Nhưng Lục Vân Thiên lại trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi đã nhận ra, bằng nhãn lực được rèn luyện từ vô số người nhận thức trước đây.

"Ngôn Ngôn, cổ tay của anh rất đau, có phải gãy rồi hay không? Ss."

Lục Vân Thiên nhíu chặt mi, tiếng nói trầm thấp mang theo một chút hương vị đáng thương, "Người ở đây nhiều quá, anh sợ bị nhận ra. Bằng không em dẫn tôi đi nhé?"

Thẩm Ngôn suy xét một giây: "Đi chỗ nào?"

Lục Vân Thiên khó chịu mà ho khan vài tiếng, hô hấp càng thêm dồn dập, không biết kích động hay khó chịu, "Đi nhà anh nhất định sẽ kinh động rất nhiều người, cho nên, có thể mang anh... đi nhà em?"

Đến nhà cậu.

Thẩm Ngôn không hề nghĩ ngợi tính từ chối, quan hệ giữa cậu và đối phương chưa đạt đến mức độ này.

Hệ thống nhanh chóng nói: "Ký chủ, đây là cơ hội kiếm độ hảo cảm tốt đó, ít nhất có thể thêm 10, vậy có 20."

Thẩm Ngôn suy nghĩ: "... Được thôi."

Dù sao vết thương cũng do cậu làm, vậy nên phụ trách đến cùng.

Lục Vân Thiên được như ý nguyện ngồi trên Aircar của Thẩm Ngôn.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên đang điều khiển Aircar, nụ cười trên môi chưa từng buông xuống, lần bị thương này thật đáng giá.

Aircar dừng trước cửa biệt thự, sau tự động rà soát rồi tự vào khu đỗ xe.

Thẩm Ngôn dẫn đầu nhảy xuống, động tác tiêu sái lưu loát, sau đó nhìn người nào đó còn ngồi ở ghế phụ.

"Ngôn Ngôn, tay anh đau quá, em đỡ anh một chút."

"Anh còn một tay khác, hơn nữa chân không bị thương, nhanh xuống dưới đi."

"......"

Đi vào đại sảnh, tư thái Lục Vân Thiên lười biếng ngồi trên sô pha, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, nhìn như thả lỏng kỳ thật vẫn luôn không dấu vết đánh giá bốn phía.

Không có Pheromone Alpha khác, phòng ốc sạch sẽ, hẳn không có người khác từng tới đây.

Anh biết Omega có anh trai Alpha tên Thẩm Dịch, quân sĩ bốn sao, bình thường thường xuyên ra bên ngoài làm nhiệm vụ.

Nói không ngại là giả, d.ục vọng độc chiếm mãnh liệt của Alpha hận không làm tất cả Alpha xung quanh người Thẩm Ngôn đều biến mất.

Chẳng qua, Thẩm Dịch là anh trai cùng huyết thống với cậu, đây cũng không phải không thể chịu đựng.

Người máy thông minh cầm máy trị liệu đến chữa trị cho anh.

Lục Vân Thiên giơ tay vỗ rớt cánh tay máy móc vươn ra, làm lơ người máy nhỏ đang nước mắt lưng tròng bộ, mắt đào hoa câu nhân nhìn về thiếu niên đứng một bên, giọng trầm thấp hàm chứa mật ngọt, ôn nhu lưu luyến: "Ngôn Ngôn."

"Câm miệng, đừng gọi tôi như vậy." Thẩm Ngôn đã xem thấu kịch bản của anh, không lưu tình chút: "Trị hết lập tức đi."

Lục Vân Thiên rũ mắt, mắt đào hoa xẹt qua một mạt bị thương, "Em chán ghét tôi đến vậy sao?"

Nghĩ đến Hạ Lăng từ trong cơ giáp ôm cậu ra, cùng với hình ảnh cùng nhau dùng bữa với sĩ quan ba sao vừa rồi, đáy lòng hắn liền có lệ khí không áp xuống nổi.

Nghe được đối phương nói, Thẩm Ngôn hiếm khi tự suy ngẫm lại. Truyện Lịch Sử

Hiện tại cốt truyện còn chưa phát sinh, có lẽ chính mình xác thật không nên dùng suy nghĩ cố định để đối xử với anh.

Huống hồ, cốt truyện trong sách cũng không phải không thể thay đổi.

Cậu tới để thay đổi vận mệnh Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn cũng ngồi một bên sô pha, nghiêng đầu nhìn anh: "Không chán ghét...Nhưng mà, hôm nay anh tới làm gì?"

Lục Vân Thiên ngồi ngay ngắn, biểu tình nghiêm túc: "Tới thu hoạch sự tha thứ của em á. Từ lúc em block tôi vẫn luôn xin em thông cảm mà, nhưng em vẫn luôn không có trả lời, tặng thưởng cũng không có hiệu quả."

Thẩm Ngôn không chút dịch chuyển: "Vậy anh cũng không thể dưới trường hợp này ——"

Cậu vừa rồi mới gửi tin nhắn cho Liên Phong biểu đạt xin lỗi, đối phương chưa nói gì, nhưng nhắm mắt cũng biết là tâm tình gì.

Lục Vân Thiên thẳng lưng, đôi mắt thâm thúy tràn ngập khẩn thiết: "Xin lỗi, tôi biết tôi không nên làm vậy... Nhưng tôi thật sự chờ không kịp.

Tôi không biết nên tìm em ở đâu, cho nên khi bạn tôi nói em xuất hiện tại nhà hàng cơ giáp, liền không chờ nổi đuổi lại đây. Vì không quấy rầy hai người dùng bữa, còn cố ý giả trang thành người hầu."

Alpha tự giễu cười, tóc vàng buông xuống trên trán, che khuất đôi mắt: "Trông buồn cười nhit, đường đường là Nhị điện hạ đế quốc lại giả trang thành một tên hầu.

Nếu để phụ hoàng tôi biết được, ông chắc thật sự tin tưởng tôi chẳng ra gì."

Thẩm Ngôn nhìn anh một cái, trang phục người hầu vẫn như cũ bao lấy dáng người hoàn mỹ, tỉ lệ hoàng kim 1:9, vai rộng eo thon, có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp phập phồng dưới lớp vải, tràn ngập sức bật, tuyệt đối không giống lời anh nói.

"Vậy có khả năng ánh mắt cha anh không tốt lắm." Omega trình bày sự thật.

Yết hầu Lục Vân Thiên ràn ra một tiếng cười nhẹ, vừa muốn tiếp tục gia tăng một chút hảo cảm, lại nghe được đối phương bình tĩnh nói: "Trị liệu kết thúc, anh cần phải đi."

"Ừ." Alpha nhìn thoáng qua cổ tay đã khôi phục bình thường, hiểu rõ đã không có lý do gì tiếp tục ở chỗ này, nhưng hôm nay thu hoạch đã đủ.

"Lần sau còn có thể tới tìm em sao?"

"Tới làm gì?"

"Kết giao bạn bè." Lục Vân Thiên gãi đúng chỗ ngứa mà che giấu tâm tư chính mình, tiến hành theo bước: "Tôi cực kỳ thưởng thức năng lực thao tác cơ giáp của em, không thể kết bạn sao?"

"Có thể. Tuy nhiên anh phải Liên xin lỗi Phong." Ở điểm này, Thẩm Ngôn tuyệt đối không nhượng bộ.

Nói giỡn, thân là Nhị điện hạ đế quốc, để anh hướng xin lỗi tình địch đáng ghét?

"...... Được."

***

Like và bình luận ủng hộ tôi nha!!! / Hoan nghênh tới check lỗi chính tả ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play