Biên dịch: Yên Hy

Đêm khuya, Hạ Văn Xuyên giúp thanh niên đuôi mắt phiếm hồng, mắt tím khép kín mặc tốt áo ngủ, thắt chặt đai lưng hỗn độn, cơ bắp cánh tay dùng sức, ôm cậu thả xuống phòng ngủ giường lớn, đặt xuống chiếc trán trơn bóng một nụ hôn.

Có lẽ quá mệt mỏi, Thẩm Ngôn rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Tóc mái màu nâu đậm của thanh niên rơi trên gối đầu, dạ thịt trắng như sứ lộ màu hồng, xương quai xanh tinh xảo dưới ánh đèn vựng ra một mảnh lạnh lẽo, bên trên rơi rụng từng điểm dấu ngân, như mai hồng trên băng tuyết.

Hạ Văn Xuyên quỳ một gối xuống đất, mắt đỏ yêu dị yên lặng nhìn người trước mắt, duỗi tay nắm lấy ngón tay trắng của đối phương hôn xuống, môi mỏng nâng lên, lòng đầu nóng bỏng.

Hồi tưởng lại những lúc ở cùng cậu, mỗi hình ảnh đều được khắc sâu trong đầu, hơn hai mươi năm chưa từng quên.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ngôn vào bữa tiệc sinh nhật năm tuổi của đối phương, khi đó hắn cũng chỉ có chín tuổi.

Cách tiệc sinh nhật mấy tháng vài tháng, tin tức đầu tiên oanh động toàn bộ đế quốc.

Con trai độc nhất của gia tộc thương lưu đứng đầu Thẩm thị - Thẩm Ngôn kiểm tra ra thiên phú Tinh thần lực cấp SSS, đối với tình thế Đế Quốc đang đứng giữa chiến loạn thành tin tức tốt nhất.

Thẩm gia nhất thời nổi bật không bì được, cho dù là Nguyên Soái, hoàng thất, quan chức quan trọng, các gia tộc thương lưu, người đứng đầu giới kinh doanh, vân vân, tất cả đều tới tham gia tiệc sinh nhật, đều muốn mượn cơ hội này để kết giao.

Đồng thời, quân bộ cùng hoàng thất cũng đang thương nghị kế hoạch bồi dưỡng nhằm vào Thẩm Ngôn, muốn chế tạo cậu thành thanh kiếm sắc bén nhất cho Đế Quốc, vì Đế Quốc giành lấy thắng lợi.

Mà trước đó, Hạ Văn Xuyên, có được Tinh thần lực cấp SS, thân là con trai của Nguyên Soái Hạ Cảnh và công chúa Văn Nguyệt, cũng là một trong số thế hệ mới được chú ý tới.

Từ nhỏ hắn đã có tính cách trầm ổn, vẫn luôn được Nguyên Soái bồi dưỡng làm người thừa kế, được quân bộ ký thác kỳ vọng cao.

Hạ Văn Xuyên 9 tuổi đi vào bữa tiệc, liếc mắt một cái đã thấy được bé trai tinh xảo tựa búp bê Tây Dương ngồi ở ghế trung tâm.

Cậu mặc một lễ phục nhỏ màu lam, mặt mày tinh xảo, tóc ngắn nâu đậm sắc xoã tung xuống, làn da trắng như sữa bò, lông mi vừa dài vừa dày, như cây quạt nhỏ nhẹ nhàng quét vào lòng mọi người.

Đối phương chỉ mới năm tuổi, eo lưng thẳng thắn, lễ nghi đoan trang ngồi ở chỗ ngồi, từng động tác đều toát ra vẻ đẹp đẽ, ngồi bên cạnh nhóm trẻ xiêu vẹo bên dưới hoàng toàn khác biệt.

Thần sắc Hạ Văn Xuyên hơi giật mình, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, người sẽ gánh vách gánh nặng của Đế Quốc trong lời cha, sẽ là một bé trai da thịt mềm mại trắng nõn, nội tâm đầy phức tạp.

Người hầu bên cạnh vừa nhìn thấy hắn, lập tức tha thiết mời vị điện hạ thân phận tôn quý này ngồi ghế trung tâm, vừa lúc ngồi bên cạnh đối phương.

Bé Thẩm Ngôn năm tuổi tò mò nghiêng đầu nhìn hắn, đảo vài lần ở tròng mắt xanh thẳm và mái tóc bạc dài, lại như nhớ tới gì đó thu lại ánh mắt, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nói: "Em tên là Thẩm Ngôn."

Vẻ mặt cậu nghiêm trang, thanh âm lại mang theo nét mềm mại trong trẻo của đứa nhỏ, làm tâm người nghe đều mềm ra.

"Hạ Văn Xuyên."

Khi Thẩm Ngôn nhìn về phía hắn, Hạ Văn Xuyên mới phát hiện đôi mắt đối phương là màu tím mỹ lệ, thuần tịnh trong suốt, đẹp hơn bất kỳ viên đá quý màu tím của mẹ hắn từng thấy.

"Em trai Thẩm Ngôn, vì sao đôi mắt em là màu tím?"

"Lễ phục trên người cậu thật đẹp, tớ cũng muốn mẹ mua cho tớ một bộ, chúng ta có thể mặc đồ giống nhau!"

"Thẩm Ngôn, lần sau cậu nhất định phải qua nhà tớ chơi, nhà tớ có rất nhiều mô hình cơ giáp, đến lúc đó tớ mang cậu đến phòng xem."

"Thẩm Ngôn......"

Một nhóm tiểu thiếu gia quý tộc, tiểu công chúa tất cả đều vây quanh bé trai xinh đẹp nói chuyện, mong muốn chiếm lấy sự chú ý của cậu.

Vài bé gái lớn tuổi khác đặt ánh mắt lên người Hạ Văn Xuyên ưu nhã cao quý, nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh của hắn, sắc mặt hơi phiếm hồng.

"Em trai Thẩm Ngôn, em thật đẹp mắt... Về sau gả cho anh được không?"

Một cậu bé quý tộc bên cạnh cười ngây ngô thò qua, ánh mắt nhìn Thẩm Ngôn phát sáng, duỗi tay muốn ôm lấy đối phương.

Hạ Văn Xuyên nhíu mày, lập tức đứng dậy che trước Thẩm Ngôn, thần sắc lạnh lùng, bàn tay đeo bao tay trắng giữ chặt tay đối phương, rồi nhanh chóng buông ra.

Đứa nhóc nhìn Hạ Văn Xuyên cao hơn nó nửa cái đầu, trong lòng có điểm e ngại, hơn nữa tay cũng đau, chỉ đành hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, yên lặng ngồi về chỗ.

Sau đó hắn nghe được Thẩm Ngôn mang theo một chút lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến: "Em là con trai, con trai thì không có gả chồng đâu."

"Không cần, anh muốn em trai Thẩm Ngôn gả cho anh cơ ——" Đứa nhóc òa một tiếng khóc lên, làm người hầu và khách khứa xung quanh hoảng hốt.

Thẩm Ngôn nhíu mày nhìn cậu nhóc, không rõ vì sao mình nói sự thật đã khiến đối phương khóc.

Rõ ràng là con trai, khóc có cái gì hay.

Cha mẹ đứa trẻ nghe xong nguyên do cũng dở khóc dở cười, một bên cầm món đồ chơi và kẹo lại dỗ dành, một bên kiên nhẫn giải thích vì sao em trai Thẩm Ngôn lại không thể gả cho con.

Nhưng đứa nhóc vẫn như cũ khóc cuồng loạn, đến nước mũi cũng chảy ra.

Mắt thấy chú quản gia và bố mẹ đều không có ở bữa tiệc, Thẩm Ngôn nghiêm mặt nhỏ gọi người hầu lại: "Chú dì mệt rồi, dẫn họ đi nghỉ đi."

"Đúng vậy."

Vì tránh quấy rầy khách khứa, một nhà được mời đến phòng nghỉ lầu hai.

Những đứa trẻ khác đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Ngôn, vài vị phu nhân bên cạnh cũng tán thưởng đứa bé trắng nõn này không thôi.

Đối phương cũng chỉ mới năm tuổi, đã chu toàn lễ nghĩa, không hổ là thiên tài hiếm thấy của Đế Quốc.

Thẩm Ngôn nhìn về hướng ba người vài lần, sau đó rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy có chút nhàm chán.

Ba mẹ đều đi đón khách khứa, không có ai chơi với cậu, tiệc sinh nhật lần này tuy rằng rất nhiều, nhưng còn ko thú vị bằng lần trước.

"Muốn uống chút sữa bò không?" Hạ Văn Xuyên từ trong tay người hầu nhận sữa bò ấm áp, đây là thứ hắn vừa dặn đối phương lấy.

"Được, cảm ơn anh." Thẩm Ngôn nghiêng đầu, lễ phép cười với người vừa giúp đỡ mình, mắt tím hơi cong, trong mắt giống chứa đựng vì sao.

Hạ Văn Xuyên nhìn cậu cười, khuôn mặt thanh lãnh dịu xuống, hai tròng mắt xanh thẳm như hồ băng hòa tan, trở nên hết sức nhu hòa.

Nguyên Soái Hạ Cảnh bởi vì ầm ĩ vừa rồi nhìn về bên này vài lần, vừa lúc nhìn đến con trai nhà mình nhìn đến ai cũng lãnh đạm đang giúp cậu bé xinh đẹp như búp bê Tây Dương kia gắp thức ăn, đến cả người hầu bên cạnh cũng mất đi tác dụng.

Ông không khỏi lại nhìn nhiều vài lần, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Con ông từ nhỏ tính cách đã lạnh nhạt, hơn nữa với gánh nặng trên người, tính cách so bạn cùng lứa tuổi thành thục rất nhiều.

Hạ Cảnh trước nay không nghĩ tới hắn sẽ chăm sóc một bé trai nhỏ hơn chính nó bốn tuổi như thế, nhìn dáng vẻ còn khá thích thú.

Thật là mặt trời mọc từ hướng tây.

Từng món ăn trình bày đẹp mắt được bưng lên, toàn bộ quá trình Thẩm Ngôn vẫn luôn duy trì lễ nghi.

Dao đĩa bằng bạc đối với một đứa bé năm tuổi mà nói có chút nặng, ngón tay trắng nõn cũng bởi vì dùng sức nắm chặt bộ đồ ăn mà có điểm không thoải mái.

Những đứa trẻ khác cũng nỗ lực duy trì tư thái, nhưng không ai có thể làm được tiêu chuẩn như Thẩm Ngôn, trên cơ bản đều từ người hầu phụ trách.

Thẩm Ngôn không dấu vết nhìn xung quanh một vòng, may mắn Hạ Văn Xuyên bên cạnh cũng giống cậu.

Có người... Làm cùng mình.

Nhận thức này làm nội tâm cậu vui vẻ nhiều thêm tẹo.

Phía sau bữa tiệc là vũ hội, Thẩm Ngôn ngước mắt nhìn về phía khách khứa nhẹ nhàng di chuyển trong sân nhảy, ở trong đám người tìm một vòng lại một vòng, cũng không tìm được ba mẹ mình.

Xem ra bọn họ hẳn đến lầu hai bàn chuyện.

Dường như là chuyện rất quan trọng, có liên quan đến mình.

Thẩm Ngôn biết cấp bậc tinh thần lực của mình rất cao, nhưng cậu lại không biết nó có ý nghĩa gì.

*

Thẩm Ngôn ngồi ở chỗ ngồi đợi trong chốc lát, nhìn nhóm người hầu thu đi mâm đồ ăn, tính toán giống phía trước đi vào vườn hoa chơi.

Nhưng hôm nay người hầu có vẻ không giống trước đó, trên vai mang theo huy chương, thoạt nhìn uy phong ngời ngời, thần sắc nghiêm túc, gắt gao đi theo phía sau cậu, một chút tự do cũng không có. "Tôi muốn ở một mình trong chốc lát, mọi người không cần đi theo."

Vừa đến bé Thẩm Ngôn chỉ cao tới đùi căng gương mặt trắng nõn, dùng đôi mắt tím xinh đẹp nhìn bọn họ, giọng còn mang theo nét mềm mại đặc trưng của bé nhỏ, trên mặt lại rất nghiêm túc, làm người rất muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu.

Đôi mắt hai sĩ quan không khỏi mềm mại, nhưng người trước mắt chính là thiên tài cấp SSS, là hy vọng của Đế Quốc, bọn họ cũng không dám để cậu ra ngoài một mình.

"Tôi đi cùng em ấy, hai anh cách xa chút, không cần lại đây." Hạ Văn Xuyên chủ động dắt tay Thẩm Ngôn, ngón tay trắng lạnh cũng đủ bọc lấy bàn tay nhỏ của đối phương.

Thẩm Ngôn cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, khóe môi nhấp nhấp, cũng không phản đối.

Hai quan quân nhìn thấy Hạ Văn Xuyên, liếc mắt nhìn nhau một cái: "Được."

Người này chính là con trai của Nguyên soái Hạ Cảnh, điện hạ hoàng thất, đồng thời thiên phú cực cao, về sau nhất định có thể kế nhiệm chức vụ Nguyên soái.

Chỉ là bọn họ nghe nói, tính cách vị điện hạ này hình như không dễ ở chung lắm?

Đối với tướng quân dạy dỗ hắn đều nhàn nhạt, trên mặt rất ít có nụ cười, hiện tại thật ra khá quan tâm đứa nhỏ này.

Có lẽ đây là cảm ứng thần kỳ của những thiên tài.

Vì thế hai người cùng nhau đi vào chỗ sâu vườn hoa.

Thẩm Ngôn dù sao cũng mới năm tuổi, không giống Hạ Văn Xuyên chín tuổi thân cao chân dài, nhưng người sau vẫn luôn nhân nhượng đối phương, tốc độ bước thả rất chậm.

"Mệt sao, muốn anh ôm em không?"

"Không muốn." Thẩm Ngôn dừng bước chân, lắc đầu từ chối.

Bởi vì đi khoảng cách khá xa, trên trán cậu chảy ra một chút mồ hôi mỏng, cánh môi khẽ nhếch, thở hổn hển, hai chân cũng có chút nhũn ra.

Nhưng sao cậu có thể để người khác ôm?

Ở trong ấn tượng của cậu chưa từng có việc mất mặt như thế.

Hạ Văn Xuyên: "Anh có chút mệt, chúng ta đến đằng kia nghỉ chút đi."

"Ừm." Thẩm Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu xác thật có chút mệt, chỉ là lòng tự trọng làm cậu ngượng ngùng mở miệng.

Lại đi một đoạn, khi nhìn đến xích đu đã lâu không tu sửa tại góc vườn, ánh mắt Thẩm Ngôn sáng lên, nện bước nhanh hơn một ít.

Đi đến gần chỗ, hai người mới phát hiện nơi này cực kỳ hoang vu.

Trên xích đu phủ kín bụi đất cùng dây đằng cỏ dại từ phía dưới bò lên, nhìn thế nào cũng không giống có thể ngồi được.

Thẩm Ngôn nhìn lễ phục không dính bụi trần của mình lẫn đối phương, lại nhìn xích đu đã không chăm sóc, nhanh chóng thu mắt, "Chúng ta lại đi về trước chút, sẽ có nơi nghỉ chân."

Hạ Văn Xuyên lại nhìn ra suy nghĩ cc cậu: "Muốn ngồi xích đu sao?"

Thiếu niên nhỏ tao nhã cao ngạo vừa nói vừa cởi bỏ nút tay áo, kéo tay áo đến cánh tay, lộ ra đường cong trơn tru, sau đó mang theo bao tay trắng bắt đầu dọn dẹp.

Bởi vì tính sạch sẽ, mày hắn hơi nhăn lại, động tác lại không ngừng chút nào.

Thẩm Ngôn ngồi xổm xuống lôi kéo ống tay áo hắn: "Hạ Văn Xuyên, anh sẽ bị bẩn mất, chúng ta vẫn nên đi thôi."

"Không sao, trở về lại đổi một bộ quần áo là được."

"Vậy em làm cùng anh."

"Không cần, em ở bên cạnh chờ một lát." Hạ Văn Xuyên ngăn động tác Thẩm Ngôn lại, ôm cậu đến đài đá sạch sẽ bên cạnh, đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp. Đọc thê𝓂 𝑛hiề𝓾 t𝙧𝓾yệ𝑛 ở # T𝙧U𝓂t𝙧𝓾yệ𝑛.V𝑛 #

Cỏ dại bốn phía cuối cùng bị dọn sạch sẽ, xích đu được lau không còn một hạt bụi, nhưng trên người Hạ Văn Xuyên không khỏi dính chút bẩn, chỉ đành tẩy rửa đơn giản.

Bao tay trắng bị dơ cũng được hắn gỡ xuống đặt sang một bên.

"Ngồi trên đi, anh đẩy em." Ngữ khí Hạ Văn Xuyên không thấy chút mất kiên nhẫn, cùng thanh lãnh xa cách ngày thường hoàn toàn bất đồng.

"Được." Mắt tím Thẩm Ngôn sáng lấp lánh, lộ ra nụ cười hồn nhiên rạng rỡ đầu tiên trong đêm nay.

Xích đu không cao, cậu từ chối đối phương trợ giúp, nhẹ nhàng nhảy ngồi lên, giật giật về phía sau, tìm kiếm vị trí thích hợp giữa xích đu.

Hai chân thon dài tự nhiên buông xuống, ngón tay trắn nõn nắm chặt tay vịn hai bên.

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Dạ!"

Hạ Văn Xuyên cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó đứng phía sau Thẩm Ngôn, ngón tay thon dài dùng sức đẩy xíc đu ra ngoài.

Hắn làm việc rất đúng mực, xích đu một đi một về chậm rãi nhanh hơn, tạo nên biên độ cũng càng ngày càng cao.

Mái tóc màu nâu đậm của Thẩm Ngôn bị gió đêm thổi loạn, tựa như chim non thoát khỏi lồng, tự do bay lượn ở không trung, trong mắt tràn đầy vui sướng thuần túy.

"Hạ Văn Xuyên, em muốn cao thêm một chút."

Điện hạ thân phận cao quý không từ chối yêu cầu của Thẩm Ngôn, cánh tay lại bỏ thêm một phần lực, sau đó vòng qua xích đu đứng trước mặt đối phương, hai tròng mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm dây xích đu nâng cao tạo thành độ cong, ngón tay đặt trên nút không gian trước ngực.

Trong nháy mắt kia, Thẩm Ngôn bay cao lên giống như một chú bướm, quần áo phần phật, mắt tím phản chiếu ánh sáng, bên môi là nụ cười rực rỡ.

Vòng cung cao nhất qua đi, xích đu từng chút từng chút thẳng lại, cho đến cuối cùng dừng hẳn.

"Muốn lại đến một lần không?"

"Dạ muốn."

Sau hai lần, lo lắng đối phương sẽ choáng váng đầu không thoải mái, Hạ Văn Xuyên dừng động tác.

Lúc này Thẩm Ngôn cũng đã cảm thấy mỹ mãn, cậu dịch san bên, mắt tím cong lên xinh đẹp: "Hạ Văn Xuyên, anh muốn lại đây ngồi cùng không?"

Trải qua lần này, cậu cảm thấy mình và đối phương đã là bạn bè.

Khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Ngôn mặt nhiễm đỏ ửng, trong lòng có chút hưng phấn, đây là người bạn cậu tán thành đầu tiên.

Hạ Văn Xuyên.

Tên cũng rất êm tai.

Hai đứa trẻ một lớn một nhỏ song song ngồi trên xích đu, không khí hết sức hài hòa.

Chẳng được bao lâu, Hạ Văn Xuyên cảm giác cánh tay hơi nặng, rũ mắt nhìn lại hô hấp, Thẩm Ngôn bằng phẳng, đã mệt đến ngủ mất rồi.

Chờ đến ba mẹ Thẩm gia và Nguyên soái Hạ Cảnh bàn bạc chuyện xong, đang chuẩn bị đi kêu con trai về nhà, đã nhìn đến điện hạ nhỏ của Đế Quốc ôm Thẩm Ngôn bước chân trầm ổn tiến vào từ cửa, mà bé trai da thịt trắng nõn đang ghé vào trên bờ vai hắn ngủ say sưa.

Mẹ Thẩm Lâm Thục Ý lập tức tiến lên nhận lấy, môi mỏng Hạ Văn Xuyên mím chặt, hai tròng mắt xanh thẳm khẩn trương nhìn chằm chằm mẹ Thẩm một lát, nhìn đối phương đến trong lòng nhảy dựng, mới dùng động tác mềm nhẹ đưa bé Thẩm Ngôn ra, ánh mắt lại khôi phục lạnh nhạt từ đầu.

"Cảm ơn điện hạ đã chăm sóc cho Ngôn Ngôn."

"Không có gì." Hạ Văn Xuyên giật giật cánh đau nhức, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng nhanh chóng coi như không có việc gì rời đi.

Hai sĩ quan vừa rồi vẫn luôn đi theo phía sau rất bất đắc dĩ, rõ ràng bọn họ đều có thể hỗ trợ ôm Thẩm thiếu gia, nhưng điện hạ nhất định không chịu.

Chỉ sợ trở về phải đau một hồi lâu.

*

Khi Thẩm Ngôn tỉnh lại, phát hiện mình mơ về thuở thơ ấu.

Dường như Hạ Văn Xuyên từ lúc bắt đầu đã đối xử với cậu rất tốt, cậu từ trước đến nay cũng chưa từn coi đối phương là anh trai, mỗi lần đều gọi thẳng tên hắn.

Chẳng qua ——

Thanh niên nhìn về phía người đàn ông vẫn đang ôm chặt eo mình không bỏ, khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ của đối phương gần trong gang tấc, tóc dài màu bạc mượt mà dây dưa cùng sợi tóc của cậu, có vẻ phá lệ thân mật.

Khóe môi Thẩm Ngôn khẽ nhếch, cũng vươn tay ôm lấy cánh tay đối phương.

Thân thể hai người kề sát, cậu có thể cảm nhận được người Hạ Văn Xuyên có chút cứng đờ cùng nhiệt độ rõ ràng ở nơi nào đó, lại còn ngại chưa đủ kề sát vào bên tai đối phương, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, "Anh Văn Xuyên ơi."

Hơi thở như có như không phả vào bên tai, hơn nữa còn thêm xưng hô muốn mạng kia.

Hạ Văn Xuyên nhắm mắt, hầu kết khó nhịn lăn lộn lên xuống, chỉ cảm thấy sợi dây trong đầu ầm ầm đứt đoạn, không thể khắc chế gửi sang phía cậu một nụ hôn.

......

Buổi tối, Thẩm Ngôn nhìn xích đu được chế tạo thủ công trong vườn hoa biệt thự, mắt tím ánh từng điểm sáng, duỗi tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Hạ Văn Xuyên, lại đây ngồi cùng em đi."

Ánh trăng chiếu ra bóng thân mật khăng khít của hai người, mà bọn họ sẽ vẫn luôn tiếp tục như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play