Trên bàn tay nhỏ trắng nõn của Lâm Tử Thần xuất hiện một chiếc roi ngân hồn.
Mà trong tay Lâm Tử Dập cũng xuất hiện một ngọc tiêu xanh biếc.
Ngay khi nhìn thấy hai bảo vật, trong ánh mắt sáu hắc y nhân hiện lên sự kinh ngạc và sợ hãi.
“Lên.” Hắc y nhân đứng đầu trầm mặt hô, dũng cảm xông về phía trước.
Khóe miệng Lâm Tử Thần hơi cong lên, mỗi lần mẫu thân để bọn bé ở lại, đều vì muốn bọn bé có thể có cơ hội rèn luyện bản thân.
Kỳ thật mẫu thân vẫn luôn ở một nơi cách đó không xa nhìn bọn bé.
Thân hình nhỏ bé của Lâm Tử Thần chuyển động nhanh chóng trong đêm tối, roi ngân hồn từ trong không trung lao tới, khí thế hung hãn đáng sợ.
Roi bạc uốn lượn như linh xà nhảy múa giữa bầu trời đêm, nhưng lại mang khí thế uy nghiêm không thể che lấp, mỗi lần rơi xuống đều tạo ra một cái hố sâu hoắm trên mặt đất.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ kinh hãi!
Ngay sau đó một âm thanh lạnh lẽo vang lên trên bầu trời đêm.
Từ chậm đến nhanh! Tiết tấu vô cùng gấp gáp, mùi sát khí nồng đậm lan tràn khắp mọi nơi.
Nhìn tu vi hai huynh đệ phóng ra, là linh lực tam giai làm người ta không thể tin được!
Hắc y nhân đi đầu cảm thấy cơ thể mềm nhũn, trong lòng xuất hiện một tia dự cảm xấu.
Sự thực chứng minh rằng quả thật là như vậy!
Tiểu tử thúi kia đã hạ độc lại còn dùng âm phách huyễn ba*, trong nháy mắt khiến sáu hắc y nhân mất đi năng lực chiến đấu.
*Vân phách sóng âm: một loại chiêu thức công kích bằng sóng âm
“Tiểu tử thúi, ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng độc?” Hắc y nhân dẫn đầu ôm đầu phẫn nộ hét lên.
Lâm Tử Dập dừng động tác thổi tiêu lại: “Có bản lĩnh mới phải dùng, không có bản lĩnh thì không dùng được.” Nói xong, Lâm Tử Dập tiếp tục thổi vân phách sóng âm.- Ứng dụng ㄒYㄒ
“A!” Cách đó không xa, ba người đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết!
Ngay sau đó, ba gã hắc y nhân trước mặt Lâm Tử Dập ngã xuống, chết không nhắm mắt, nhìn gần sẽ thấy, trong mắt và lỗ tai của ba người đều có máu chảy ra.
“Nếu sớm giải quyết được thì chúng ta cũng không cần phải liều mạng chạy.”Lâm Tử Dập thu hồi sáo ngọc.
“Đi thôi, đi tìm mẫu thân.”
Lâm Tử Thần vẻ mặt bình tĩnh nói, nhìn qua có hơi không giống một hài tử năm tuổi.
Huynh đệ hai người vừa rời đi không lâu, thì phía sau đại thụ xuất hiện hai nam nhân.
Dưới ánh trăng, hắc y nam tử có dáng người mảnh khảnh, đôi mắt đen dưới mặt nạ kim sắc khiến người ta không dám nhìn thẳng, lạnh lùng kiêu ngạo, trên người toát ra khí chất mạnh mẽ, vô cùng tôn quý khiến người khác phải khiếp sợ, hơi thở lạnh lẽo bao quanh cơ thể.
Mà bạch y nam tử, mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo, nhất cử nhất động đều toát lên khí chất cao quý, đôi mắt đào hoa hẹp dài, ôn nhuận như ngọc*!
*温润如玉 ôn nhuận như ngọc/ nhẹ nhàng như ngọc:nhẹ nhàng, mềm mại và sáng bóng như ngọc. Sau này, nó thường được dùng để miêu tả sự dịu dàng, mềm mại trong tính cách, ngoại hình hay lời nói của một người.
“Diệp Thiên, hai đứa trẻ này đều là cao thủ tam giai, trong năm đại lục, cao thủ mà còn nhỏ như vậy chưa từng xuất hiện.”
Năm đại lục lấy tu luyện linh lực làm chủ.
Từ nhất giai đến thập giai không giống nhau, thăng cấp rất khó!
Cao thủ có linh lực tam giai, thường thì đều là người đã trưởng thành.
Mà hai đứa trẻ này, thiên phú nghịch thiên!
Hắc y nam nhân ở phía trước hắn, hồi lâu sau mới sâu kín mà nói: “Đoạt hồn tiên cùng Âm phách huyễn âm tiêu đều là đồ của Minh Nguyệt cung ở đại lục Huyền Thiên.”
Bạch y nam nhân phía sau nghe vậy thì rất kinh ngạc! ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Diệp Thiên, nghe nói sáu năm trước, Thánh Quân và Thánh Hậu của Cung Minh Nguyệt thu nhận một nghĩa nữ*, nghe nói về sau họ vô cùng sủng ái nữ nhi này, nhưng cũng có tin đồn truyền ra, nghĩa nữ của bọn họ sinh một cặp nhi tử song sinh, chỉ là không biết cha đứa bé là ai, Diệp Thiên, ngươi sẽ không nghi ngờ rằng đó là bọn họ chứ?”
* Nghĩa nữ: con gái nuôi
“Không phải nghi ngờ mà là khẳng định, hai Linh Khí kia đều là đồ của Cung Minh Nguyệt ở đại lục Huyền Thiên.”
Nam Cung Vân Duệ nghe vậy, bước tới nhìn thoáng qua hướng cách đó không xa.
“Diệp Thiên, xem ra lần này nàng ta đại diện cho Thánh Quân và Thánh Hậu đến chúc thọ Quân Thượng của đại lục Mộng Trạch, dùng thân phận là Công chúa của Minh Nguyệt, nháy mắt nước lên thì thuyền lên*.”
*也瞬间水涨船高了 Nước lên thì thuyền lên ý chỉ có bối phận thì cũng được đối xử khác biệt