“Quân thượng của đại lục Thiên Hải?” Mộc Tuyết Nhan khẽ cau mày.
Tại sao quân thượng của đại lục Thiên Hải lại có tu vi tương tự như bọn họ như vậy?
Mộc Tuyết Nhan nhanh chóng nhìn về phía Quân Ngọc Hoành, ngay lập tức nói: “Ngọc Hoành, chàng không cảm thấy kỳ lạ sao? Sao hắn lại có tu vi tương tự như chúng ta như vậy. Ta không cần biết là tại sao, nhưng chỉ cần có một chút manh mối, ta sẽ không bỏ qua. Bắt đầu từ lúc này, hắn đi đâu, ta đi theo đó.”
Mộc Tuyết Nhan nói với dáng vẻ như đang giận dỗi.
“Được, được. Nhan Nhi, nàng đừng tức giận. Chúng ta đi là được, nàng đừng tức giận.” Quân Ngọc Hoành không nỡ để thê tử của mình phải cau mày, giọng điệu cưng chiều giống như đang dỗ trẻ nhỏ.
Mộc Tuyết Nhan nghe xong, mới không cau mày nữa: “Ừ! Nói chung, đã lâu như vậy rồi, chúng ta nghi ngờ người đó là hài tử của ta, bởi vì từ trước đến nay ta chưa bao giờ có cảm giác giống như vậy. Ba ngày nay, mỗi lần nhìn thấy hắn, ta đều cảm thấy một cảm giác cực kỳ thân thuộc. Nhìn thấy hắn không ăn không ngủ ba ngày ba đêm, trái tim ta đau đớn giống như bị dao cắt vậy.”
Lâm Vân Tịch nghe vậy cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT