Một giấc này Cù Đạt Tây ngủ đến tận tám rưỡi tối, tỉnh dậy mở cửa phòng vẫn thấy Hứa Gia Ngôn ngồi bên ngoài, vừa ngáp vừa bước tới hỏi: “Anh còn chưa về à?”

Hứa Gia Ngôn: “Chẳng phải cậu bảo tôi chờ hay sao?”

Cù Đạt Tây cười: “Tôi bảo anh chờ thì anh chờ à, nếu tối nay tôi không dậy, anh định ở đây luôn hay gì?”

Hứa Gia Ngôn: “Nếu đến một lúc nào đó cậu còn chưa tỉnh thì tôi vẫn tan làm, ngày mai lại đến.”

Cù Đạt Tây hơi coi thường hành vi của cậu: “Dân làm công như các anh đều có nề nếp thế nhỉ, khách hàng bảo sao thì làm vậy.”

Hứa Gia Ngôn mỉm cười, nghĩ thầm quả nhiên người này khó hầu hạ, ở đây chờ thì bảo có nề nếp, không chờ thì không hẹn được thời gian, tóm lại đều là cậu ta có lý, thích nói thế nào cũng được.

Chỉ là kiếm tiền từ chỗ người ta nên đành chịu người ta bắt bẻ, ngày trước Hứa Gia Ngôn mở cửa hàng phải đối mặt với đủ loại khách hàng, đối với sự cố ý công kích của Cù Đạt Tây, thật ra cậu không có cảm giác gì quá lớn.

Cậu thấy Cù Đạt Tây ngồi xuống ghế sô pha nên cũng ngồi xuống, mở laptop: “Về thiết kế phòng triển lãm lần này, không biết cậu có ý kiến gì không?”

Cù Đạt Tây cúi đầu vân vê nhẫn bạc trên tay: “Chẳng phải giao toàn quyền quyết định cho các anh rồi hay sao? Vì sao còn hỏi ý kiến tôi nữa?”

Hứa Gia Ngôn: “Dù sao là trưng bày tác phẩm của cậu, đương nhiên phải xem xét ý kiến của khách hàng.”

Cù Đạt Tây: “Tôi không có ý kiến gì, các anh cứ làm đi.”

Hôm nay Trần Lộ đã than phiền với cậu về điểm này, khách hàng ngoài miệng thì nói tùy ý, nhưng sau khi hoàn thành lại chê chỗ này không được, chỗ kia không xong, hỏi cậu ta muốn sửa thế nào, cậu ta lại tỏ vẻ không biết, cuối cùng sửa tới sửa lui vẫn không khiến cậu ta hài lòng.

Mục đích lần này Hứa Gia Ngôn tới là muốn hỏi rốt cuộc Cù Đạt Tây nghĩ như thế nào, nhưng cậu ta không muốn nói. Hứa Gia Ngôn đành đề xuất ý kiến của mình: “Ngài Cù, hầu hết tác phẩm trưng bày lần này là chân dung, thủ pháp thiên hướng hiện đại, tôi nghĩ phong cách khu triển lãm có thể lấy đơn giản hiện đại làm chủ không? Hơn nữa tôi xem tác phẩm của cậu rồi, tôi cảm thấy các tác phẩm này chủ yếu phô bày kỹ năng điêu khắc của cậu, ví như chòm râu trên bức chân dung này, chúng tôi có thể lợi dụng không gian và ánh sáng để làm nổi bật nó khiến khách tham quan liếc mắt đã nhìn ra trình độ của cậu.”

Hứa Gia Ngôn đang định tiếp tục thì bị Cù Đạt Tây cắt ngang: “Ý cậu là sản phẩm của tôi không sinh động?”

Hứa Gia Ngôn không hiểu sao cậu ta có thể suy luận ra điều này từ những gì cậu nói, vội vàng xua tay: “Tôi không có ý đó.”

Cù Đạt Tây như bị dẫm phải đuôi: “Vậy anh có ý gì?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi cảm thấy tác phẩm của cậu…”

Đúng là có phần phô bày kĩ năng…

Cù Đạt Tây: “Anh hiểu điêu khắc?”

Hứa Gia Ngôn: “Một chút.”

Cù Đạt Tây khịt mũi coi thường: “Một chút mà dám bình phẩm tác phẩm của tôi? Anh biết ai mới có thể bình phẩm tác phẩm của tôi không? Một người ngoài nghề như anh mà dám nói ra nói vào?”

Hứa Gia Ngôn ngẩn ngơ, nhìn ánh mắt tràn ngập miệt thị của Cù Đạt Tây, lập tức không nói được gì.

Dường như Cù Đạt Tây không muốn nói chuyện nữa, lười nhác kết thúc đề tài: “Các anh cứ làm theo ý mình đi, làm xong thì đưa tôi xem.”

Cuối cùng giao lưu không có kết quả, Hứa Gia Ngôn ra khỏi khách sạn thì gọi cho Trần Lộ, kể lại giản lược tình huống xảy ra hôm nay.

Trần Lộ đã biết trước chuyến đi này sẽ trắng tay, an ủi vài câu rồi bảo cậu về nghỉ ngơi.

Bất lực ra về đã nằm trong dự kiến của Hứa Gia Ngôn, chuyện công việc mà, gập ghềnh là khó tránh khỏi, tăng ca hay chờ đợi đều không khiến Hứa Gia Ngôn khó chịu, nhưng một câu đơn giản như “người ngoài nghề” trong miệng Cù Đạt Tây lại như đâm vào lòng cậu, khiến cậu cảm thấy có lẽ mình đã thật sự rời khỏi giới điêu khắc.

Cậu cho rằng tối nay đã gọi trước thì Thẩm Thanh Dứu sẽ không đến đón nữa.

Nhưng vừa ra khỏi cổng đã thấy xe Thẩm Thanh Dứu dừng bên kia đường, Hứa Gia Ngôn ép bản thân mỉm cười chạy đến bên cạnh gõ cửa sổ xe.

Sếp Thẩm vừa phỉ nhổ tăng ca vừa lật văn kiện hôm nay Lâm Xuyên trình lên, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa mới ấn hạ cửa kính xuống, đối diện với đôi mắt Hứa Gia Ngôn.

Chỉ liếc mắt anh đã nhận ra cảm xúc của cậu không bình thường.

Tuy cậu cố gắng cong mắt nhìn anh cười nhưng nụ cười ấy không hề tự nhiên, thậm chí còn khó coi hơn khóc.

Thẩm Thanh Dứu không nhiều lời, đặt văn kiện xuống ghế sau rồi ra hiệu Hứa Gia Ngôn lên xe.

Hứa Gia Ngôn còn giả vờ không có chuyện gì, lên xe bắt đầu kể chuyện xảy ra hôm nay. Dạo này tuy Thẩm Thanh Dứu nói nhiều hơn nhưng phần lớn thời gian vẫn im lặng, hai người ở cùng nhau chủ yếu là Hứa Gia Ngôn nói, Thẩm Thanh Dứu lắng nghe, thi thoảng đáp lại vài câu.

Nhưng hôm nay tâm trạng Hứa Gia Ngôn không tốt, mặc dù không muốn thể hiện trước mặt Thẩm Thanh Dứu nhưng cậu dần dần nói ít lại rồi ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ.

Đến khi lấy lại ý thức thì cậu nhận ra Thẩm Thanh Dứu đã dừng xe.

Hứa Gia Ngôn đang định mở cửa thì phát hiện khung cảnh ngoài cửa khác với ngày thường, Thẩm Thanh Dứu không lái xe về nhà.

Hứa Gia Ngôn nghi ngờ quay đầu hỏi anh: “Đây là đâu?”

Thẩm Thanh Dứu ra hiệu cậu xuống xe: “Không phải hẹn hò à? Đây là nơi anh chọn để hẹn hò.”

Nơi hẹn hò?

Hứa Gia Ngôn xuống xe, khó hiểu nhìn xung quanh, xét về địa lý, hẳn là nơi này cách xa trung tâm thành phố A, lân cận không có những tòa nhà cao tầng nhưng gió rất lạnh, cảm giác như ở đỉnh núi.

Thẩm Thanh Dứu lấy khăn quàng cổ trong xe đeo cho Hứa Gia Ngôn, nắm tay cậu đi về phía trước, quả nhiên tới một khách sạn bên vách núi, đứng trên sân thượng có thể quan sát cảnh đêm toàn thành phố A.

Bởi vì tới mùa đông, để đảm bảo giữ ấm nên khách sạn thiết kế tường vây xung quanh sân tượng là kính trong suốt, bên trong có một bàn ăn, trên bàn ăn là một chai rượu vang, nến và đủ loại hoa tươi.

Thẩm Thanh Dứu kén ăn nên không thích ăn bên ngoài, nhưng nhìn bầu không khí khách sạn này tạo ra thì có vẻ ăn cơm không phải trọng điểm, Thẩm Thanh Dứu đưa thực đơn cho Hứa Gia Ngôn bảo cậu chọn.

Căn cứ vào khẩu vị của cả hai, Hứa Gia Ngôn chọn vài món, quay đầu ngắm khung cảnh rực rỡ về đêm của thành phố A. Cậu tưởng cảnh đêm như này đã là cực đẹp, nhưng không ngờ bầu trời cách đó không xa chợt có vài tia sáng kì lạ, tia sáng ấy ngày càng nhanh, ngày càng nhiều, chỉ chốc lát sau đã thành một cơn mưa sao băng.

Hứa Gia Ngôn ngắm đến trợn mắt há mồm, đang định kéo Thẩm Thanh Dứu cùng xem thì mưa sao băng chợt thay đổi, chúng ngưng tụ tạo ra một đóa hoa lớn rồi nở bung thành dải ngân hà lơ lửng giữa bầu trời.

Hứa Gia Ngôn cụp mắt, là ánh đèn của muôn nhà, cậu ngẩng đầu, là dải ngân hà rực rỡ.

Cậu không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, chậm rãi quay đầu nhìn Thẩm Thanh Dứu, dưới ánh nến, anh nâng ly rượu nói với cậu: “Ngài Hứa thân mến, chúc mừng buổi hẹn hò đầu tiên.”

Hứa Gia Ngôn ngơ ngác nâng ly rượu, sương mờ nơi đáy mắt dần chuyển sang vui mừng.

Thẩm Thanh Dứu thấy ánh mắt cậu thay đổi cũng vui lây.

Nhưng anh biết trong lòng cậu có chuyện, dù hiện tại tạm quên nhưng lát nữa vẫn có thể nhớ lại, vì vậy nhân lúc này hỏi luôn: “Vì sao hôm nay em không vui?”

Quả nhiên Hứa Gia Ngôn im lặng một lát, hiếm khi ấm ức cáo trạng: “Cậu ta bảo em là người ngoài nghề.”

“Ai?”

“Cù Đạt Tây.”

“Cù Đạt Tây là ai?”

Hứa Gia Ngôn: “Là khách hàng hôm nay của em, cậu ta là một nhà điêu khắc.”

Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao cậu ta bảo em là người ngoài nghề?”

Hứa Gia Ngôn kể lại chuyện xảy ra tối nay, hơi tức giận: “Ý em không phải tác phẩm của cậu ta không sinh động, nhưng so với độ sống động thì đúng là cậu ta thiên về kĩ năng hơn, em cho rằng đó là đặc trưng của cậu ta nên mới muốn làm nổi bật nó, kết quả bất cẩn bứt phải vảy ngược, chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn bị chế nhạo.”

Bình thường Hứa Gia Ngôn chẳng mấy khi nổi giận, nếu có chuyện khiến cậu tức giận thì dựa vào cung phản xạ siêu dài, cậu cũng không nắm được trọng điểm ngay lập tức, không hiểu được nên không tức giận.

Song lúc này lại khác, có lẽ là đề cập đến nghề điêu khắc mình yêu thích nên cậu còn mẫn cảm hơn mèo bị kích thích. Chuyện bắt buộc phải đổi nghề đã khiến cậu mắc nghẹn, tuy cậu đã cố gắng san bằng khúc mắc này nhưng cũng chỉ là ngồi trên đó tự an ủi, tự thôi miên bản thân mà thôi.

Cậu giống như một con chim lựa chọn tách đàn, nhìn trông có vẻ thoải mái tự tại nhưng thực ra vẫn đứng ngoài bồi hồi, muốn tìm cơ hội quay lại đội ngũ.

Thẩm Thanh Dứu nhìn biểu cảm vừa cô đơn vừa bực bội của cậu, gọi: “Hứa Gia Ngôn.”

“Hửm?”

“Em có muốn tiếp tục điêu khắc không?”

Hứa Gia Ngôn: “Đương nhiên là em muốn, nhưng điêu khắc khiến em ăn không đủ no, dù em muốn thì vẫn phải để em và bà nội no bụng đã.”

Thẩm Thanh Dứu: “‘Em có thể xem xét việc dựa vào anh.”

Hứa Gia Ngôn giật mình: “Dựa vào… anh?”

Thẩm Thanh Dứu: “Đúng vậy, bây giờ anh là bạn trai em, anh có đủ năng lực cho em dựa vào đồng thời đủ năng lực để em không cần lo lắng mà tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, có anh ở đây, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”

“Anh có đủ năng lực làm chỗ dựa cho em, cũng đủ năng lực để em muốn làm gì thì làm.”

~Hết chương 44~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play