Bộ lạc Mông

Công ở đây đương nhiên không thể thiếu sự có mặt của thụ.

Tất cả lực chú ý của Mông Lạc đều đặt lên Mông Lạp, nhưng người đứng bên cạnh hắn lại đặt chú ý lên hai người đứng sau Mông Lạp, với lại quần áo của bọn họ quả thật rất chói mắt, ngày xưa gã đã xem qua phim truyền hình, bất quá lại không nghiên cứu gì về trang phục cổ đại, hoàn toàn nhìn không ra hai người mặc trang phục triều đại nào.

Đằng Đông lập tức phát hiện ra ánh mắt không ngừng đánh giá mình: "Mọi người mau nhìn, nam nhân thấp bé kia rất có thể là người xuyên không, mọi người thử đoán xem gã đang nghĩ gì?"

[Các ngươi là ai?]

[Tôi lại cảm thấy là, ngươi thật cứng đầu, cư nhiên còn dám trở về]

[Mọi người không chú ý tới nam nhân kia chỉ nhìn chủ bá cùng Cố nam thần thôi à, nhất định là đang đoán thân phận của chủ bá cùng Cố nam thần!]

[Nói không chừng là trời ơi cư nhiên có giống cái còn đẹp hơn ta, nhất định là đồ yêu diễm đê tiện]

[Nói thật, cũng không có đẹp a, so với chủ bá còn kém xa]

[Đúng đúng đúng, kém không chỉ một bậc đâu]

"Tôi.....Tôi không có........" Mông Lạp co rúm lại, "Thực xin lỗi, tôi đi liền....."

Đằng Đông tiến lên từng bước, cười nói: "Xin chào mọi người, là do tôi muốn nương nhờ bộ lạc Mông, cho nên mới kính nhờ Mông Lạp, Mông Lạp là người tốt, không đành lòng cự tuyệt chúng tôi."

"Hắn là người tốt?" Phía sau Mông Lạc có người hừ một tiếng, "Hắn chính là một giống cái tâm địa ngoan độc, muốn hại A Thanh, khiến bộ lạc Mông hổ thẹn!"

Chỉ nghe lời nói từ một bên Mông Lạp, Đằng Đông sẽ không tùy tiện phản bác lời nói của người này, cậu cười cười với Mông Lạp: "Cảm ơn cậu đã đưa chúng tôi đến bộ lạc Mông, có điều phụ cận nơi này khá nguy hiểm, cậu tốt nhất vẫn là không nên đi quá xa."

Đợi đến khi hiểu rõ sự tình, cậu mới có thể đoán được ai đúng ai sai, giúp hay không giúp Mông Lạp.

"Tôi.....Tôi đi trước....." Mông Lạp cười với Đằng Đông, bước chân vội vàng biến mất trong rừng rậm.

Mông Lạc rốt cuộc cũng đặt lực chú ý lên người Đằng Đông và Cố Khế, vốn muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng nhìn tới Đằng Đông ngữ khí không tự giác nhẹ lại, không có biện pháp, giống cái xinh đẹp trước mặt giống đực đều có quyền lợi đặc biệt: "Các ngươi là ai, vì sao phải nương nhờ vào bộ lạc chúng ta?"

Đằng Đông khinh bỉ dưới đáy lòng, cậu tuyệt đối không muốn quyền lợi này, đặc biệt là khi cậu thấy mấy giống đực đi phía sau Mông Lạc hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chính mình.

Đằng Đông biết bộ dạng mình không tồi, nhưng cậu cũng tự mình hiểu lấy, vẻ đẹp của cậu chỉ có nằm ở tầm trung, ít nhất là đứng trước mặt Cố Khế, dáng vẻ của cậu hoàn toàn không đáng kể đến, nhưng mà khi nhìn đến dung mạo của vị xuyên không kia, cậu liền biết bộ dạng mình ở thế giới thú nhân này vẫn rất nguy hiểm.

Ánh mắt khán giả sáng như tuyết, vị kêu A Thanh kia bất quá chỉ là có chút thanh tú, vì gã cướp đi vị trí đệ nhất mỹ nhân của Mông Lạp, nên khuôn mặt gã hiện tại liền điểm nhiên trở thành đệ nhất mỹ nhân.

Đằng Đông hiện tại vô cùng cảm kích giám sát đại đại không quản ngàn dặm xa xôi đế tiểu thế giới này hỗ trợ cậu, ngay cả bầu không khí gay gay khi nãy cũng bị cậu trực tiếp quăng ra sau đầu, dù sao thì có bất luận chuyện gì, nhìn bộ dạng quang phong tễ nguyệt* của giám sát đại đại, khẳng định đáng tin hơn các thú nhân này gấp vạn lần.

*quang phong tễ nguyệt: chỉ người tâm địa ngay thẳng.

Đằng Đông vội vàng lui ra phía sau đứng bên cạnh Cố Khế, ôm lấy cánh tay Cố Khế, đem mặt dán lên: "Tôi cùng giám...........A Khế đến từ bộ lạc Đại vũ trụ, bộ lạc chúng tôi gặp thiên tai, tôi cùng A Khế chỉ có thể rời đi, muốn đến nương nhờ bộ lạc Mông."

Tầm mắt mọi người dừng lại trên người nãy giờ vẫn không lên tiếng Cố Khế, vừa nhìn thấy, lại một lần nữa chấn động, nhưng khi thấy thú văn trên mặt y, kinh diễm của mọi người đều bị thu trở về, dù sao giống đực lớn lên có đẹp, cũng chả được tích sự gì.

Nhưng mà tầm mắt của A Thanh bên cạnh Mông Lạc vẫn luôn dính trên mặt của Cố Khế, cuối cùng gã đứng ra, mỉm cười hỏi: "Các ngươi....đến từ bộ lạc Đại vũ trụ?"

"Đúng vậy a." Đằng Đông đúng lý hợp tình trả lời, cậu chính là chủ bá dưới trướng công ty Đại vũ trụ, hàng thật giá thật, có hợp đồng làm chứng.

A Thanh ánh mắt lóe lóe: "Quần áo trên người các ngươi......"

"Là sản phẩm đặc biệt của bộ lạc chúng tôi, đáng tiếc tôi cùng A Khế không biết làm." Đằng Đông lộ ra biểu cảm tiếc hận. Cậu không chú ý tới lúc này trong phòng phát sóng có làn đạn bay qua:

[Đông Đông a, nếu không muốn làm chủ bá nữa, có thể đi làm diễn viên nha]

[Rõ ràng có thể dựa vào thực lực kiếm cơm, lại muốn dựa vào phát sóng kiếm cơm]

[Nhìn chủ bá như chim non nép vào người, không hiểu sao lại thấy hâm mộ Cố nam thần nha]

Đằng Đông đối với việc bản thân nói lung tung không hề chột dạ, hết cách, làm chủ bá, không thể chỉ có nhan sắc và âm thanh dễ nghe, mồm mép còn phải linh hoạt, ở phương diện này cậu chưa bao giờ mắc lỗi.

Dù sao cậu cũng không sống ở đây cả đời, bất quá làm hộ ngoại chủ bá, trong mấy ngày này cần phải hiểu rõ về phong tục và cho mọi người xem phong cảnh nơi này.

Lúc Đằng Đông đang diễn đến quên trời quên đất, trăm triệu lần không nghĩ tới việc Cố Khế đưa tay xoa đầu cậu, ôn nhu nói: "Đừng buồn, cha cùng phụ thân nhất định hy vọng chúng ta có thể hạnh phúc sống sót."

Má ơi không ngờ rằng giám sát đại đại cũng thuộc phái thực lực a!

Khóe miệng Đằng Đông có chút run rẩy, không muốn để phía đối diện thấy, cậu chỉ có thể đem đầu cúi thấp xuống.

Cố Khế mang cậu tiến tới chỗ bọn Mông Lạc, càng tới gần, khán giả càng thêm thấy rõ bộ dạng của vị A Thanh kia, đương nhiên Đằng Đông nhìn càng rõ ràng.

Trời ơi lùn quá a! Vị này trên địa cầu chắc chỉ là học sinh trung học thôi a, Đằng Đông cao mét tám, tính tính một chút, vị A Thanh chỉ sợ mới mét sáu thôi.

Gã thấp hơn Mông Lạc ít nhất cũng bốn mươi cm, tư thế gã ôm Mông Lạc mới chân chính là chim nhỏ nép vào người, tư thế cậu tựa vào Cố Khế, đại khái chỉ là tư thế anh em tốt thuần khiết thôi nha.

Từ trên người Cố Khế cùng Đằng Đông thật sự là nhìn không ra chỗ nào khác thường, hơn nữa quần áo trên người họ rất hấp dẫn sự chú ý, nên Mông Lạc liền gật đầu, cho phép bọn họ gia nhập bộ lạc Mông, cho dù bọn họ không biết làm ra loại quần áo này, đến lúc đó chỉ cần nghiên cứu một chút là được, quần áo A Thanh mang đến lúc trước không bao lâu liền bị hư, không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy.

Đằng Đông ôm cánh tay Cố Khế tò mò theo sát đám người Mông Lạc, đi vào trong phạm vi lãnh thổ bộ lạc Mông, cậu mặc trường bào tay áo rộng, đem tay áo cuộn lên thật không tiện, cho nên chỉ có thể ôm cánh tay giám sát đại đại để biểu thị mình đã có chủ.

Mặc dù cậu làm vậy, vẫn có không ít giống đực đi theo Mông Lạc lắc lư trước mặt cậu, khi thì khoe cánh tay khi thì khoe đùi.

Có giống đực còn cố ý kéo váy da thú lên.

Đằng Đông: "........."

Cậu lấy tay lên chọc mắt mình còn kịp không.

Trái ngược với Đằng Đông không phản ứng gì, phòng phát sóng lại cực kì náo nhiệt.

[Nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga nga]

[Oa đại điểu!]

[Oa đại điểu siêu to khổng lồ]

[Oa oa oa]

[Thật muốn đến thế giới thú nhân du lịch a, được nhìn đại điểu miễn phí nha]

[Các thú nhân quả thực phóng khoáng, nhiệt tình a! Đỏ mặt đỏ mặt ////]

[Nắm đấm nhỏ trước ngực, ta muốn nhìn lại nha nha]

[Chủ bá cầu cận cảnh! Kéo lại gần một chút!]

[Có gì đẹp đâu, Cố nam thần khẳng định lớn hơn, hừ!]

Đằng Đông nhìn làn đạn, không biết xuất phát từ tâm lý gì, tầm mắt không tự giác dời về phía Cố Khế.......

"Em muốn nhìn?" Hô hấp của Cố Khế phun bên tai Đằng Đông.

Đằng Đông thu hồi tầm mắt, ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi nghiêm túc: "Không có tôi không nhìn gì cả, tôi đang nghiêm túc đi đường."

Thế giới thú nhân thật sự quá phóng túng, may là giống cái tương đối kín đáo hơn. Càng tới gần bộ lạc, càng thấy nhiều giống đực, đại đa số giống đực đều chỉ mặc một cái váy ngắn, bên trong không mặc gì nữa, đúng thật là "Gió thổi khố lạnh".

Mọi người trong phòng phát sóng được phen đã mắt nhìn các loại hình tráng hán khác nhau, những người cuồng cơ bắp đều trực tiếp li3m màn hình.

[Mọi người có phát hiện rằng, cái gã kêu A Thanh kia luôn nhìn chằm chằm vào Cố nam thần, lúc chủ bá và Cố nam thần giới thiệu với người của bộ lạc Mông không a?]

Một bình luận đột ngột xuất hiện trên màn hình theo sau đó là rất nhiều người đều nói như vậy, làm cho Đằng Đông đều phải tỉ mĩ quan sát một phen, phát hiện đúng thật là như vậy: A Thanh đi bên cạnh Đằng Đông, mỉm cười giới thiệu bộ lạc Mông cho Đằng Đông, nhìn như là đang chiếu cố Đằng Đông giống cái mới tới này, nhưng có thể thấy được gã vẫn luôn dùng dư quang đánh giá Cố Khế.

Đằng Đông có thể hiểu được, mấy thú nhân này tuy rằng cơ thể đẹp, nhưng phần lớn đều là bành trướng quá mức, diện mạo quá th ô tục, tuy là loại hình anh tuấn ph óng đãng như Mông Lạc cũng đã là soái, nhưng nếu chọn, Đằng Đông vẫn có khuynh hướng nghiêng về Cố Khế hơn.

Vị A Thanh này bộ dáng cũng coi như được, nhưng so sánh, cậu vẫn thích diện mạo của Cố Khế nhất.

Mông Lạc đưa Cố Khế và Đằng Đông tới một hang động: "Hang động này còn trống, các người tạm thời ở nơi này, một lát trưởng lão bộ lạc sẽ lại đây."

"Cám ơn." Đằng Đông nói.

"Ta ở lại giúp bọn họ thu dọn một chút." A Thanh mỉm cười nói.

Mông Lạc ôm thắt lưng A Thanh, hôn gã một cái: "Vậy làm phiền ngươi."

Nhìn A Thanh lúc bị hôn thoáng liếc qua Cố Khế, còn hơi hơi đẩy Mông Lạc, Đằng Đông sửng sốt, tiết tấu này, hình như có chỗ nào không đúng lắm a.

Mông Lạc tưởng A Thanh thẹn thùng, hôn xong liền xoay đi làm chuyện của mình.

Sau khi Mông Lạc đi, A Thanh quay đầu nhìn bọn họ, trừng mắt nói: "Các ngươi xuyên từ triều đại nào tới đây?"

Thấy Đằng Đông cùng Cố Khế không nói chuyện, A Thanh tự mình nói tiếp: "Triều Đường, triều Minh hay triều Tống?"

Đằng Đông: Rống gì mà rống, không ngờ lại xuất hiện đồng hương chứ gì.

Dù vậy trên mặt Đằng Đông vẫn duy trì tươi cười: "A? Cám ơn ngươi ở lại hỗ trợ, nhưng tôi cùng Cố Khế là đủ rồi."

Đằng Đông không trả lời, A Thanh vẫn hoài nghi đánh giá quần áo hai người, nhưng gã cũng không thể ép hỏi, chỉ có thể ôn nhu nói: "Vậy ta không quấy rầy nữa."

Vào trong hang động, Đằng Đông liền bị ngộp trong tro bụi ở đây, theo bản năng lùi về sau vài bước.

Cố Khế kéo cậu ra ngoài miệng hang: "Ở bên ngoài."

"Phải dựng nhà?" Đằng Đông mắt sáng lên, trước đây cậu cũng mơ ước có một căn nhà trong rừng nha.

"Em làm không được, chờ ở đây một lát." Cố Khế lau sạch sẽ một cái ghế đá trong động ra để trước mặt Đằng Đông, "Ngồi tạm."

Đằng Đông thụ sủng nhược kinh: "Cám ơn giám sát đại đại, làm phiền giám sát đại đại."

Trước khi đi, Cố Khế chỉ chỉ vào cánh tay trái Đằng Đông: "Nhớ phải đem tay áo cuốn lên."

Bóng dáng Cố Khế biến mất chưa tới ba phút, Đằng Đông liền phát hiện số lượng giống đực đi ngang qua trước mặt mình ngày càng nhiều, cậu liếc mắt nhìn, vội vàng cuốn tay áo lên, lộ ra thú văn trên cánh tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play