Đôi môi Biệt Lý run rẩy, nhìn phía sau lưng cảnh sát Trương có đứa trẻ đang bò ở trong sân cách đó không xa, có thể là đứa trẻ bò lên bệ cửa sổ của cô lúc trước.

Nó đang híp mắt kỳ quái nhìn Biệt Lý, chậm rãi bò về phía này.

Biệt Lý hoảng loạn, kéo cảnh sát Trương ra sau người mình, vặn tay đóng cửa rồi khóa chốt lại. Cô xin thề trước giờ cô chưa từng khóa cửa nhanh đến vậy.

“Chuyện gì thế?”

Cảnh sát Trương lấy súng ra, cơ bắp khắp người căng cứng, phòng bị nhìn xung quanh.

Mặc dù nào giờ Biệt Lý không hề nghiêm túc, cũng có hơi nhát gan, nhưng cô chưa từng hoảng hốt như vậy, chắc chắn là có chuyện gì rồi.

Cảnh sát Trương nhìn chằm chằm cửa, hỏi: “Cô nghe thấy tiếng la chưa?”

Biệt Lý hít sâu hai cái, nói: “Nghe thấy rồi, chỗ này không…”

Cô đang định nói chỗ này không sạch sẽ thì nhìn thấy trên bệ cửa sổ lại có đứa trẻ con, cả người đỏ tươi, đập một cái vào cửa sổ khiến cửa kính rung lên.

Biệt Lý quay đầu, chạm trán với khuôn mặt của đứa trẻ kia.

Nói đó là mặt cũng không hẳn, đó là một cục thịt máu thịt mơ hồ, vị trí miệng há lớn, không ngờ đang cười.

“Hì hì.”

Nhóc quỷ kia vừa cười vừa dán mặt vào cửa kính nhìn vào bên trong.

Cả người Biệt Lý dựng tóc gáy, nhưng nhìn thấy cảnh sát Trương ở bên cạnh đã bị dọa đến ngẩn người, biết hiện giờ bản thân đã không còn ai giúp đỡ. Biệt Lý hít một hơi, vội vàng nhìn ngó xung quanh.

Cô hết cách, trong tay không có bùa phép của chị gái ngực to, cũng không có năng lực khó lường như Văn Khúc, chỉ đành dựa sát vào tường, nhìn khắp nơi để tìm kiếm vũ khí vừa tay.

Giọng nói cảnh sát Trương run rẩy: “Đây là thứ gì?”

“Tôi cũng không biết.” Biệt Lý mất hồn, sờ điện thoại đựng trong túi của mình, cô biết hiện giờ có tìm Hắc Bạch Vô Thường giúp đỡ cũng không kịp nữa rồi.

“Anh cẩn thận chút.” Biệt Lý dặn dò cảnh sát Trương chưa từng trải: “Tốt nhất là đừng để thứ này đến gần mình.”

Nhưng nhóc quỷ ở cửa sổ kia không ngừng đập vào cửa kính, vết máu từ từ chảy xuống từ cửa kính, nhóc quỷ nhe răng vào phòng qua màn nước màu đỏ.

Trông dáng vẻ chỉ cần không vào được là không sao.

Biệt Lý vừa nghĩ như vậy, cửa phía sau cũng vang lên.

Đùng - đùng!

Biệt Lý không phòng bị, chốc lát nhảy cẫng lên.

Phía trước có sói, phía sau có hổ, lẽ nào hôm nay phải chết ở nơi này?

Cửa kính rắc một tiếng.

Đứa trẻ màu đỏ tươi dính lên kính cửa sổ, đầu lưỡi màu đen lè ra liếm cửa kính.

Vết máu bị nó liếm mất một chỗ.

Nó giống hệt như liếm vào trái tim Biệt Lý vậy.

Chỉ cần cửa kính kia mở ra, bọn họ chính là chim trong lồng, không cách nào bay ra ngoài được.

Nhưng căn phòng này thực sự quá đơn sơ, gần như không có thứ gì che chắn, ngoại trừ chiếc giường ra thì chỉ còn lại chiếc ghế cao đặt bên cạnh giường.

Biệt Lý nhìn chiếc ghế kia, cầm lấy đập xuống mặt đất.

Chết tiệt, nó còn nguyên vẹn!

Căn bản không vỡ vụn, trở thành vũ khí vừa tay như trong phim!

Trời muốn tôi chết rồi!

Biệt Lý quyết tâm, kéo theo chiếc ghế chạy về phía cửa sổ.

Cảnh sát Trương chậm một nhịp, không thể kéo cô lại, nhưng rồi cũng chạy theo.

“Cô chán sống rồi à?”

Cảnh sát Trương cướp vũ khí trong tay cô, Biệt Lý nhanh hơn một giây, cầm ghế đập vào kính cửa sổ.

Đùng một tiếng, cửa sổ bị đập vỡ, những mảnh kính vỡ đâm vào người nhóc quỷ đang đập vào cửa sổ, chính giữa đầu có một mảnh cắm vào.

Máu chảy từ giữa lông mày xuống khuôn mặt nó, nhóc quỷ dừng lại một lúc, cùng với tiếng hét, nó lao về phía Biệt Lý.

Biệt Lý không kịp phản ứng, chiếc ghế trên tay lại đập ra lần thứ hai, đánh nhóc quỷ kia bay mấy mét.

Đến lúc này, cảnh sát Trương cũng không còn gì để hỏi nữa, quay người nhìn cánh cửa còn đang rung lắc.

Biệt Lý ném chiếc ghế kia, nhấc chân bước lên bệ cửa sổ.

“Chạy mau.”

Cô luôn cảm thấy bên ngoài không chỉ có mỗi hai nhóc quỷ này.

Nhưng màn đêm mới bắt đầu, ở mãi trong phòng này đâu phải chuyện dễ dàng.

Những cái khác khoan hẵng nói đến, lỡ như đến một đứa mạnh mẽ hơn, giống như Song Song thì có thể xuyên tường luôn rồi.

Đến lúc đó, tóm gọn một mẻ, ngoại trừ tự sát thì không còn cách chết nào hưởng thụ hơn nữa.

Hai người nhảy từ trên cửa sổ xuống, chạy ra ngoài. Xe cảnh sát Trương lái đến dừng ngay dưới gốc cây hòe ngoài kia.

Nhóc quỷ đập cửa kia nhanh chóng đuổi theo, cùng với nhóc quỷ người đầy mảnh thủy kính la hét đuổi tới.

Biệt Lý thuận tay lấy một chiếc xẻng ở bên tường, vừa chạy vừa đánh.

Cảnh sát Trương mở chốt cửa, Biệt Lý chặn đường ở phía sau.

Cửa kêu két một tiếng, Biệt Lý đẩy cảnh sát Trương xông vào trong.

Xe còn đang dừng ở dưới gốc cây hòe.

Cảnh sát Trương chạy về trước nhưng bị Biệt Lý kéo lại.

“Kéo tôi làm cái gì? Mau chạy đi chứ!”

Sắc mặt cảnh sát khó coi.

Biệt Lý càng hoảng sợ hơn, run rẩy hỏi: “Anh không nhìn thấy à?”

“Nhìn thấy gì?”

Biệt Lý cuối cùng không nhịn nổi nữa: “Trên xe có một người lớn như vậy mà anh không thấy hả?”

Cảnh sát Trưởng ngẩn người, lại ngẩng đầu nhìn. Ánh trăng sáng soi, nóc xe màu trắng trơn bóng, không có gì cả.

Biệt Lý cắn lưỡi, không dám tiến về trước, nhưng hai nhóc quỷ trong nhà đã đuổi ra rồi.

Cùng lúc đó, không biết nơi nào trong thôn truyền đến tiếng la xé ruột xé gan.

Đầu Biệt Lý lộn xộn, bóng đen che đậy kín bằng áo choàng trên xe kia, nhưng không ngờ cảnh sát Trương lại nói không có gì cả.

Ngoại trừ quỷ, không còn khả năng nào khác.

Tấn công từ hai phía, Biệt Lý quay đầu muốn bỏ chạy, cảnh sát Trương lên nòng súng, đoàng một tiếng.

Biệt Lý giật mình, nghiêng đầu nhìn thấy nhóc quỷ khắp người đầy mảnh thủy tinh đã leo lên lưng cô, khuôn mặt máu thị lẫn lộn kia vẫn nở nụ cười kỳ quái.

Hai chiếc răng sắc nhọn dán chặt vào cổ cô.

Sau khi tiếng súng vang lên, tai Biệt Lý kêu ong ong, chỉ có thể nhìn thấy mảnh kính nơi giữa trán của nhóc quỷ bị đánh vỡ, viên đạn xuyên vào trong đó.

Chiêng đồng treo trên cây hòe lại vang lên hai tiếng.

Biệt Lý không nghe thấy gì cả, chỉ nhìn thấy con quỷ mặc áo choàng đen kia đứng dậy trên nóc xe.

Không biết ở đâu truyền đến tiếng chuông nhỏ giọt.

Ding dong - Ding dong -

Biệt Lý đầu óc choáng váng, dốc sức lắc đầu, nhưng không có tác dụng gì cả. Trên người như treo đầy những nhóc quỷ kia, nặng nề đến không đứng nổi.

Trước khi ngã xuống đất, Biệt Lý còn nghe thấy tiếng chuông nhỏ giọt kia.

Đôi mắt cô mơ màng như nhìn thấy chiếc chuông vàng.

Nhưng lại giống như ảo giác.

Tiếng gà kêu vài lần, mặt trời thế chỗ mặt trăng, đang dần ló dạng ở phía đông, ánh sáng xua tan đi bóng đêm.

Biệt Lý chau mày, mở mắt ra. Trước mắt là nóc nhà có chút ố vàng và vết bẩn, một sợi dây điện treo với bóng đèn tròn.

Đầu đau đớn, lúc Biệt Lý ngồi dậy thì có một khoảnh khắc hốt hoảng, hơi ngơ ngác.

Cửa vang lên hai tiếng, cảnh sát Trương ở bên ngoài hỏi: “Cô dậy chưa?”

Biệt Lý chuẩn bị xuống giường, một tay đỡ trán. Cảnh sát Trương? Tối qua không phải…

Biệt Lý vô cùng hoảng sợ, quay người chạy đến bên giường, vịn vào cửa sổ nhìn.

Cửa kính trong suốt, sáng chói.

Không vỡ, cũng không có vết máu.

Cảnh sát Trương còn đang đứng bên ngoài gõ cửa: “Biệt Lý, mau mở cửa.”

Biệt Lý đáp một tiếng, mang giày ra mở cửa.

Cảnh sát Trương bước vào, không nói lời nào đã chạy tới bên cửa sổ, làm động tác giống hệt Biệt Lý ban nãy.

Biệt Lý do dự một lúc: “Tối qua… anh có nhớ có gì khác biệt không?”

Cảnh sát Trương cau mày, bị nhốt trong câu đố của mình: “Chỗ nào cũng khác biệt! Tôi nghe thấy tiếng la, thức dậy đi tìm cô…”

Biệt Lý vội nói: “Có hai nhóc quỷ, chúng ta đập vỡ kính chạy ra ngoài.”

Nhưng thủy tinh đâu?

Cửa kính không chút hư hại.

Biệt Lý còn nhớ mảnh thủy tinh cắm vào giữa trán của nhóc quỷ tối qua.

Cảnh sát Trương im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Vậy tại sao khi tôi thức dậy lại nằm ở phòng của mình?”

Nếu tối qua thật sự xảy ra những chuyện kia, cuối cùng chắc hẳn hai người họ đều ngất xỉu ở con đường trước cửa, chứ không phải trên chiếc giường trong phòng.

Biệt Lý cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, bên trên sạch sẽ, cũng không có vết máu, không thiếu linh kiện nào cả.

Biệt Lý cầm lấy đập xuống nền đất, chiếc ghế bật lên rồi lại rơi xuống, khúc gỗ chống đỡ chính giữa gãy làm đôi, mỗi bên một nửa.

Trưởng thôn già nghe thấy tiếng động thì đi tới: “Sao thế?”

Biệt Lý hốt hoảng, sau khi có người đi vào mới nói: “Tôi… không cẩn thận đá ngã chiếc ghế rồi.”

Cô nói xong, vội vàng dựng ghế dậy, nhưng đã nghiêng nghiêng ngả ngả không thể sử dụng được nữa.

Trưởng thôn già cười khà khà, nói: “Không sao, chiếc ghế này đã được mười, hai mươi năm rồi, hỏng thì hỏng vậy, ra ăn cơm chứ?”

Biệt Lý và cảnh sát Trương đi ra theo, vợ của trưởng thôn đang xếp đũa ở bàn đá trong sân.

Bước chân Biệt Lý chậm chạp, nghi ngờ nhìn xung quanh, không hề lộn xộn chút nào. Cái xẻng vẫn đang dựa vào tường, mặt đất cũng rất sạch sẽ.

Hai vợ chồng vừa bảo Biệt Lý và cảnh sát Trương lấy bánh bao, vừa nói: “Tối qua nằm mơ thấy ác mộng rồi phải không?”

Miệng Biệt Lý chua chát, gật đầu lung tung.

Nhưng nếu như những thứ đó thật sự là mơ, tại sao trưởng thôn này lại biết?

Trưởng thôn thở dài khó lường, nói: “Nhà Tam Oa ở phía Nam sinh con gái chứ gì nữa.”

Biệt Lý ngơ ngác, chuyện này liên quan gì tới việc sinh con gái? Mà sao ông ta lại biết?

Cảnh sát Trương cầm đũa, cũng không cử động, chỉ nói: “Sinh con gái là chuyện tốt mà, con gái chu đáo.”

“Đừng ăn nói linh tinh!” Vợ trưởng thôn trừng mắt nhìn anh ta, vội vàng xua tay, hạ thấp âm lượng: “Sinh con gái là sao chổi đó.”

Lòng Biệt Lý rất ngột ngạt, mím môi hỏi tại sao.

“Tối qua cô cậu đều mơ thấy ác mộng phải không? Tôi nói cô cậu nghe, không chỉ hai người, mà người trong thôn chúng tôi đều thế cả. Chỉ cần nhà ai sinh con gái thì chúng tôi đều sẽ mơ thấy ác mộng.”

Biệt Lý chấn động, cũng không còn khẩu vị nữa, tùy tiện ăn mấy miếng, bèn gọi cảnh sát Trương chuẩn bị rời đi.

Xe vẫn đầu dưới gốc cây hòe như cũ, vô cùng cũ nát, nhưng căn bản không có quỷ mặc áo choàng đen.

Hai người còn chưa lên xe đã có người vừa chạy vừa hét: “Chú! Nhà Tam Oa có người chết rồi!”

Mới sáng sớm đầu óc của Biệt Lý còn chưa sắp xếp rõ ràng, nghe thấy câu nói này thì nhìn về phía người kia theo phản xạ có điều kiện.

Người kia vội vàng chạy tới, gọi trưởng thôn xong thì chuẩn bị rời đi.

“Ai chết thế?”

“Vợ của Tam Oa, nửa đêm sinh đứa con, vừa nãy nhìn vào thì thấy tắt thở, sắp lạnh đến nơi rồi!”

Cảnh sát Trương thu lại cánh tay đặt trên cửa xe, hỏi anh ta: “Ai phát hiện? Báo cảnh sát chưa?”

Người kia trốn trốn tránh tránh: “Tam Oa phát hiện, vừa gọi người qua đó hết rồi, còn cần báo cảnh sát à?”

Khuôn mặt cảnh sát Trương nghiêm túc, mặc dù không nói gì nhưng mấy người đều nhìn ra được anh ta đang tức giận.

Biệt Lý gọi anh ta một tiếng, nơi này rất tà môn, vẫn mau trở về mới là quan trọng nhất.

Cảnh sát Trương nhìn cô, lấy chìa khóa trong túi ném qua: “Cô về trước đi.”

Biệt Lý nhìn chìa khóa, cắn răng nhét vào trong túi: “Không được, tôi đi cùng anh, đi xem xong rồi về.”

Tình huống không rõ, hai người đánh lẻ, đối với ai cũng không tốt.

__________

Tác giả có điều muốn nói:

Cảnh sát Trương: Cô đi trước.

Biệt Lý: Được!

Cảnh sát Trương: …

Tác giả: Kết cục rồi, tung hoa thôi~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play