9.
“Thật sự không yêu sao? Em lặp lại lần nữa xem!”
“Nói một vạn lần thì kết quả cũng giống nhau thôi!”
Trầm mặc trong chốc lát, Lục Trần đưa tay ra khỏi quần áo tôi.
Anh cởi chuỗi tràng hạt trói tôi ra.
Sau khi hai người tan rã trong không vui, Lục Trần không đi cùng tôi đến Cục Dân Chính, dù gọi thế nào anh cũng chẳng nhận điện thoại.
Lục Trần cũng không trở lại chỗ anh ẩn cư trong núi.
Nhắc đến Vương Tự Lập, anh ta cầm một bó hoa giá rẻ đứng dưới lầu công ty tôi, xếp cánh hoa thành một hình trái tim, còn mình đứng bên trong.
Không chỉ Vương Tự Lập, một nửa người trong thôn cũng tới.
Bọn họ đứng chung với nhau chỉ trỏ, còn nói với người ta rằng tôi là vợ mới cưới của nhà họ Vương, nhưng lại chạy trốn.
Nếu không phải có Lục Trần, có lẽ cả đời này bọn họ cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy tôi.
Trợ lý muốn báo cảnh sát, tôi ngăn cô ấy lại.
Sau đó đi xuống lầu, Vương Tự Lập nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng rực.
Ánh mắt kia như muốn dính chặt trên người tôi.
Đám người trong thôn kêu la muốn lao đến kéo lấy tôi, bảo an đằng sau nhanh chóng khống chế được họ.
Vương Tự Lập tiến lên, ân cần đưa hoa cho tôi.
Tôi cười nhận lấy.
Hoa vừa được nhận lấy, Vương Tự Lập đã muốn giơ tay ôm lấy tôi.
Tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay chặn trên ngực anh ta, oán trách nói: “Đừng gấp gáp thế chứ!”
Mặt Vương Tự Lập đỏ lên, nói xin lỗi rồi vui về phía sau.
Ta thấy người vây xem quá nhiều, muốn mời bọn họ đến biệt thự chiêu đãi một bữa lớn.
Vừa nghe thấy tôi ở biệt thự, những người đó lập tức vô cùng cung kính, dáng vẻ nịnh nọt khiến người ta buồn nôn.
Tôi dẫn đám người này tới biệt thự ở ngoại thành.
Bọn họ vui tươi hớn hở đi vào, vừa đẩy cửa ra đã bị người của tôi khống chế, đè hết lên trên mặt đất.
Vương Tự Lập không dám tin, trừng mắt nhìn tôi, “Nam Tân, em làm gì thế?!”
Tôi cong khóe miệng, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ mặt anh ta, “Không phải thích bắt phụ nữ về làm vợ à, hôm nay tôi cho anh tận hứng luôn nhé!”
Tôi nhìn về phía ba mụ đàn bà từng xé áo túm tóc mình trên sàn nhà lúc trước.
Mấy mụ ta khiếp sợ với dáng vẻ này của tôi, quỳ trên mặt đất không dám động đậy.
Nếu báo cảnh sát, Vương Tự Lập cũng chỉ ngồi trong đồn cảnh sát mấy ngày thôi, quá nhẹ nhàng với gã.
Hôm nay tôi sẽ để chúng tổ chức đám cưới ra trò luôn.
Tôi ra tín hiệu cho người bên cạnh, ba mụ già kia và Vương Tự Lập bị kéo vào phòng.
Những người còn lại đều ngồi im trên mặt đất, ai dám động đậy sẽ bị đánh.
Mấy chục bảo tiêu đứng trước mặt, những người kiêu ngạo nghênh ngang hồi đó đều cúi đầu như chim cút.
Rất nhanh sau đó, Vương Tự Lập mặc đồ chú rể được dẫn ra ngoài. Mặt anh ta xám như tro tàn, cũng có những vết bầm vì không nghe lời.
Ba người kia cực kỳ ngoan ngoãn, nơm nớp lo sợ.
Đồ cưới đắt tiền sang chảnh khoác lên trên người họ, cũng chẳng thể thay đổi được dáng vẻ ti tiện sẵn có của họ.
Tôi ngồi phía trên, cầm microphone nói, “Anh Vương, anh thấy ba tân nương tôi tìm cho anh có được không?”
Vương Tự Lập bị ba người đàn ông lực lưỡng bắt bái đường, đương nhiên người bái cùng không phải tôi rồi.
Sau khi làm lễ xong, tôi còn tri kỉ cho bọn họ uống đồ ‘tốt’.
Ngày hôm sau, Vương Tự Lập vác khuôn mặt tái nhợt nghiêng ngả đi ra ngoài, mấy mụ đàn bà kia khóc lóc sướt mướt nằm trên giường.
Tôi phân phó cấp dưới đánh tất cả những người có mặt ở đây một trận, sau đó ném về nơi hẻo lánh cả đời này chẳng thể nào ra ngoài được của chúng.
Trước khi rời đi, Vương Tự Lập dùng giọng điệu vô cùng oán hận, gằn giọng nhìn tôi: “Cố Nam Tân, cô là mụ đàn bà độc ác nhất trên đời này, căn bản chẳng ai yêu cô cả!”
Tôi không đáp, chỉ mỉm cười nhìn anh ta.
Đúng thế, tôi chính là ả đàn bà độc ác thế đấy. Tôi cũng chẳng quan tâm có ai yêu mình hay không!
Tôi sẽ tự yêu bản thân mình.
Chuyện động trời do tôi gây ra nhanh chóng truyền đến tai Lục Trần.
Lúc tôi đang tắm rửa, Lục Trần không thèm chào hỏi đã đẩy cửa đi vào.
Trên tay vẫn là chuỗi tràng hạt, vẻ mặt lãnh đạm đứng trước cửa nhìn cơ thể trần trụi của tôi.
“Vì sao không nói những chuyện trong thôn trước kia cho anh, cũng không nghe anh giải thích.”
Trước những câu hỏi này của anh, tôi quyết định trầm mặc, xoay người không muốn để ý tới.
Lục Trần cất bước tiến lên, một tay bóp chặt cổ, kéo tôi dựa vào trong lồng ngực anh.
Nước trên người tôi nhanh chóng thấm ướt bộ đồ trắng trên người Lục Trần.
10.
“Trả lời anh!”
Bọn tôi cách nhau rất gần, gần đến mức có thể đếm được Lục Trần có bao nhiêu sợi lông mi.
Tôi nhấp chặt môi, vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay nhéo cổ tôi vẫn không ngừng buông lỏng.
“Không nói đúng không? Anh sẽ làm em phải nói ra ngay!”
Không quan tâm đến sự phản kháng của tôi, Lục Trần bế tôi vào phòng ngủ, ném lên giường.
Ngay sau đó, cơ thể đầy hormone nam tính bao trùm lấy tôi.
Tôi dùng hết sức đẩy Lục Trần ra.
Lục Trần không ngờ tôi sẽ làm thế, cả người bị đẩy ngã ngửa, chật vật ghé lên mép giường.
“Lục Trần, tôi muốn ly hôn với anh, đây là chuyện không thương lượng, anh hiểu không!”
Tôi sợ Lục Trần sẽ tiếp tục mắt điếc tai ngơ, cố ý gằn từng chữ một.
Gân xanh trên trán anh nổi lên.
Bàn tay nắm lấy bả vai tôi cũng dùng lực mạnh hơn, “Anh đã làm nên tội ác tày trời gì mà em cứ một hai tử hình thế hả!”
Tôi cười lạnh một tiếng, “Lục Trần, trái tim tôi không phải làm bằng sắt, cũng sẽ biết đau!”
Tôi hất mạnh tay anh ra, mặc quần áo vào.
Sau đó mở cửa, làm động tác mời, “Lục Phật tử đừng ép tôi phải báo cảnh sát.”
Lục Trần không hề miễn cưỡng nữa, trước khi rời đi cứ nhìn tôi chằm chặp.
Lâm Thanh Nhi không nhìn thấy Lục Trần, cô ta bắt đầu làm tổ dưới lầu công ty.
Thấy tôi vừa xuống xe, cô ả nhảy đến quỳ trước mặt tôi.
Khóc lóc lê hoa đái vũ.
“Cô Cố, cầu xin cô cho tôi gặp anh Lục đi!”
Vừa định bước đi, đột nhiên có một đám phóng viên cầm cameras xông tới, điên cuồng chụp ảnh tôi.
“Xin hỏi cô và Phó ảnh đế là tình nhân ư, vậy có phải cậu ấy là người thứ ba xuất hiện trong cuộc hôn nhân của cô và tổng giám đốc Lục không?”
“Vì sao trước đây cô và Lục Trần lại ẩn hôn?!”
Cameras và microphone như muốn dính chặt lên mặt tôi.
Ta nhìn về phía Lâm Thanh Nhi quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt đầy nước mắt kia cong cong nở nụ cười, như thực hiện được gian kế.
Trông có vẻ phóng viên là do cô ta tìm tới.
Bảo tiêu nhanh chóng đuổi tới.
Tôi bình tĩnh chỉ vào cameras trong tay phóng viên, “Đập hết cho tôi.”
Chỉ chốc lát sau, tiếng hô hét và tiếng máy ảnh vỡ vụn lập tức vang lên.
Tôi dùng một chân đá Lâm Thanh Nhi ngã lăn quay, gót giày đạp lên mu bàn tay cô ta.
Lâm Thanh Nhi đau đớn khóc òa.
“Lâm Thanh Nhi, cô là cái thá gì mà dám tính kế tôi.”
Tôi móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Tiếng còi cảnh sát nhanh chóng vang lên.
Tất cả phóng viên có mặt hôm nay và Lâm Thanh Nhi đều bị tôi tống hết vào đồn.
Lâm Thanh Nhi bị dẫn đi, cả nhà họ Lâm đều vô cùng sốt ruột.
Bọn họ đang trông đợi Lâm Thanh Nhi có thể gả cho Lục Trần, sau đó đám người này sẽ có cuộc sống sung sướng.
Cả nhà họ Lâm triệu tập thân thích bạn bè, bắt đầu bôi đen tôi trên mạng.
Bọn họ muốn mượn sức mạnh internet đánh đổ tôi.
Một đám người vừa vô tri vừa độc ác.
Tôi để luật sư thu thập hết chứng cứ chúng bôi đen trên mạng xã hội, sau đó gửi thông báo của tòa án qua.
Nhà họ Lâm nhận được lệnh triệu tập, ai nấy đều cuống hết cả lên, khóc lóc đến xin lỗi tôi.
Đáng tiếc, bọn họ đã xem nhẹ sự nhẫn tâm của tôi rồi.
Người từng bịa đặt nói xấu tôi đều bị xử lý.
Lục Trần bắt đầu ngồi canh dưới lầu nhà tôi, không kể ngày đêm.
Chỗ cổ tay luôn đeo chuỗi tràng hạt lại đổi thành dây cột tóc của tôi.
Lúc Phó Tử Thần đưa tôi về nhà, Lục Trần cũng không dám tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT