1

Năm học thứ hai vừa bắt đầu, tôi bị bạn cùng phòng ép phải tham gia buổi tiệc “gắn kết tình bạn”.

Trong bữa tối, mọi người đã làm ầm lên về việc muốn chơi nói thật hay mạo hiểm.

Có vẻ người đẹp thường không may mắn, bọn họ la ó tìm kiếm chàng trai đẹp trai nhất quán bar làm mục tiêu.

Theo hướng ngón tay của họ, tôi nhìn sang quầy bar đối diện, rõ ràng ở đó có vài cậu trai, nhưng tôi chỉ để ý tới người ngồi ở giữa.

Nhóm người đó được bao quanh bởi rất nhiều cô nàng xinh đẹp, nhưng dường như không có cô nào có thể tiến gần anh chàng kia.

Anh ta đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, khói bốc lên nghi ngút khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

Nhưng dựa vào khí chất kia, mọi người đều có thể dễ dàng kết luận anh chàng là người khó đối phó.

Hoa khôi rụt rè đứng lên, vuốt vuốt tóc, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Nói trước nhé, tôi không chắc có thể lấy được Wechat, dù sao người đó cũng có rất nhiều người theo đuổi."

Người chị em của hoa khôi lập tức phản bác lại: "Cậu nói cái gì vậy! Tịch Tịch, cậu đẹp như vậy, làm sao lại không lấy được chứ, cậu đừng khiêm tốn."

Nụ cười của hoa khôi rộng hơn: "Aiza, Tiểu Lộ, đừng nói nhảm, tớ sẽ đi mà. "

"Đi đi Tịch Tịch."

"Chị Tịch, làm mẫu cho bọn tôi xem nào."

Lâm Tịch lảo đảo thu khoảng cách ngắn trong một phút, rốt cuộc cũng tới gần, cô nàng đỏ mặt nói: "Anh, xin chào, cho tôi xin tài khoản WeChat của anh được không?"

Giọng nói thỏ thẻ.

Đám con trai xung quanh đó la ó lên.

Mà nhân vật nam chính miệng ngậm điếu thuốc, trong mắt không thèm để ý tới Lâm Tịch, dù là một cái liếc mắt.

Lâm Tịch đã tiết lộ rằng cô ấy là thiên kim của tập đoàn nào một cách cố ý hoặc vô ý, vì vậy cô ấy luôn được mọi người săn đón và cô ấy chưa bao giờ bị phớt lờ như thế này.

Qua một lúc, cô ấy bối rối đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng giải thích: "Bạn học, đừng hiểu lầm. Tôi thua trò chơi Truth or Dare, vì vậy tôi đến để xin WeChat của bạn. Bạn có thể đưa nó cho tôi không, nếu không lúc tôi trở về sẽ bị phạt rượu."

Nghe vậy, thiếu niên hơi nhướng mày, ánh mắt dò xét rơi vào trên người Lâm Tịch.

Trong lúc nhất thời, kiêu ngạo của Lâm Tịch dần dần biến mất, càng ngày càng cảm thấy xấu hổ.

Thiếu niên kia khẽ hừ một tiếng, ngữ khí lưu manh nói: "Thật là xấu, tôi không thể cho cô."

Lâm Tịch không kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt nữa, tức giận quay về.

Kẻ nịnh bợ nhỏ vội vàng an ủi: “Chị Tịch, cậu đừng buồn, những người đàn ông đó cỏ lẽ không học trường chúng ta, cậu lại xinh đẹp như vậy, đúng là không có mắt nhìn. Nam sinh đó quá dữ, họ có vẻ không cùng thế giới với chúng ta."

Những giọng nói an ủi không ngừng vang lên, sắc mặt của Lâm Tịch dần trở nên tốt hơn.

Trò chơi tiếp tục, sau một vòng, tôi trở thành người được chọn.

Tôi ném bộ bài lên bàn, ngả người ra sau: “Tôi chọn mạo hiểm.”

Người nịnh bợ nhỏ kia của Lâm Tịch nhìn tôi và hả hê: "Đinh Ninh, hãy đến gặp người đàn ông kia và yêu cầu WeChat một lần nữa đi."

Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, mọi người hưởng ứng: "Ý tưởng này hay! Thú vị!"

Sao? Muốn chơi tôi à?

2

Bạn cùng phòng của tôi là người đầu tiên không đồng ý, họ nhảy vào: "Ý của cậu là gì, Lâm Tịch bị như vậy và bây giờ cậu muốn Đinh Ninh của chúng tôi bị giễu nữa à?"

Tôi nhìn bạn cùng phòng đang kích động, liền lặng lẽ kéo cô ấy ngồi xuống, không vì chuyện gì khác, tôi sợ cô ấy đánh nhau.

"Cái gì? Đinh Ninh không muốn đi à? Chị Tịch của chúng ta vừa nói muốn đi liền đi."

Ngay khi lên tiếng hòa giải, lập tức có nhiều người hưởng ứng.

Vừa rồi Lâm Tịch tới xin, rõ ràng đã từ chối, bây giờ đi xin lại thật sự rất mất lịch sự.

Theo thái độ của anh ta vừa rồi, sẽ không chỉ bị từ chối thậm chí còn tồi tệ hơn.

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, đây là cố gắng giả vờ ngu ngốc để che đậy những gì đã xảy ra với Lâm Tịch vừa rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu tính của họ, bạn cùng phòng tức giận đến ngứa răng.

Tôi "chậc" một tiếng, cầm ly rượu trên tay đứng dậy, đi đến quầy bar đối diện dưới ánh mắt soi mói của mọi người.

Đám con trai xung quanh nhìn tôi tiếng la ngày càng to hơn: “Anh Hành, lại một người nữa đến đây, hôm nay hoa đào nhiều lắm đấy.”

"Đúng vậy nha, anh Hành của chúng ta còn rất có sức hút, chúng ta đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, cho các cô xếp hàng bắt chuyện."

Lâm Tịch và nhóm của cô ta phía sau cũng đang chờ xem trò đùa của tôi.

Tôi cắn răng chịu đựng, nghĩ mình đã đến đây rồi, cũng không thể mất mặt, giả vờ thản nhiên nâng ly: “Anh đẹp trai, nếu đã có cơ hội gặp nhau, uống chút gì nhé? Nếu tiện thêm WeChat?"

Nói xong tôi mới hối hận, rốt cuộc là sao chứ, biểu hiện không tốt lắm, tôi là một cô gái bình thường.

Tôi đã nghĩ sẽ bị từ chối.

Nhưng ai ngờ ánh mắt thiếu niên có chút tối sầm lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta dập điếu thuốc, giơ tay đón lấy ly rượu trong tay tôi, ngửa đầu uống cạn.

Phần rượu còn lại trượt khỏi khóe miệng anh và chảy dọc theo quả táo Adam của anh đi vào trong áo.

Tôi nuốt nước bọt, tôi mời anh uống, không có ý để anh uống cạn cốc của tôi!

Bạn của anh ấy càng kinh ngạc hơn: "Anh Hình, anh... có không phải có bệnh sạch sẽ sao?"

Mọi thứ không như ý muốn và tôi không biết phải phản ứng thế nào trong một thời gian.

Anh chàng này như không nghe thấy câu hỏi của bạn mình, ngước mắt nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trầm trầm lười biếng rơi xuống: “Em quét anh hay anh quét em?”

Vừa nói, những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy vừa lấy điện thoại di động ra đặt trước mặt tôi, lúc đó tôi mới nhận ra là anh ấy đang nói về việc thêm WeChat, đơn giản như vậy sao?

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra: "Quét tôi."

Sau khi trở lại bàn của mình, tôi vẫn còn choáng váng, tôi cảm thấy cái nhìn nóng bỏng của bạn cùng phòng trước khi tôi nhận ra rằng mình có một khuôn mặt lớn!

Tôi cố ý ho khan vài tiếng: “Đây là trò mạo hiểm gì vậy, đơn giản thôi.”

Kẻ nịnh bợ của Lâm Tịch khó hiểu hỏi: "Tại sao? Ngay cả chị Tịch cũng không muốn cho, còn cậu thì lại được?"

Mặt Lâm Tịch đen như mực, bạn cùng phòng vẻ mặt đắc ý: "Còn có thể là cái gì, không phải bởi vì Đinh Ninh nhà chúng ta là tinh hoa hội tụ, đàn ông rất thích sao!"

Tôi đẩy cô ngồi xuống, nếu cô ấy có đuôi thì giờ đã lên trời rồi.

"Đừng nói nữa, chúng ta tiếp tục trò chơi."

Người tiếp theo được chọn là tiểu tùy tùng của Lâm Tịch, cô ấy cũng chọn đại mạo hiểm, thật thú vị!

Tôi chống cằm nhìn cô ấy, thản nhiên nói: "Hôn lòng bàn chân người bên trái cậu, một phút."

Trong nháy mắt, toàn bộ bàn yên tĩnh lại.

Lâm Tịch, người ngồi bên trái của người nịnh bợ, không thể tin được ngẩng đầu nhìn tôi: "Tôi không đồng ý!"

Cô gái kia run rẩy muốn lấy rượu, tôi giơ tay che miệng chén, nhướng mày nhàn nhạt nói: “Tịch tỷ không phải không chơi được đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play