Edit: QuinnYue
***
Chỉ một câu nói, suýt nữa làm hàng xóm nhỏ của hắn áy náy qua kiếp sau luôn.
Mộ Nam Kiều nhìn đủ loại đồ ăn vặt trên bàn trà, hắn bắt đầu nghĩ lại vừa rồi có phải mình giả đáng thương quá mức rồi hay không, hắn ngước nhìn Lộc Kỳ từ phòng ngủ đi ra, tay trái cậu xách theo hộp thuốc, tay phải thì cầm một "cây bắp cải" phát sáng.
Đúng vậy, cây bắp cải, một cây đèn ngủ bằng sao su có hình bắp cải.
Lộc Kỳ đem đèn ngủ đặt ở trên bàn trà, ánh sáng mờ mờ đem hai người bao trùm trong một khung cảnh màu vàng ấm áp, trên bàn không còn chỗ trống nữa, cậu lấy một cái ghế tới, đặt hộp thuốc lên, sau đó cầm tay của Mộ Nam Kiều xem xét một chút, cẩn thận mà hỏi hắn:
" Lúc tôi cứu trợ những chó mèo hoang thường xuyên sẽ bị trầy da, cho nên xử lý vết thương cũng tính là thành thạo, trước hết để tôi băng bó đơn giản cho anh, rồi đưa anh tới bệnh viện nhé?"
Mộ Nam Kiều nhìn vết xước nhỏ trên đốt ngón tay.
Ồ, động tác của hàng xóm nhỏ mà chậm thêm chút nữa, thì miệng vết thương cũng khép lại rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT