Sau một tuần quay phim, nhóm diễn viên chính của đoàn phim "Gai nhím" cũng đã rèn luyện khá ổn, nên tiến độ nhanh hơn dự tính ban đầu của Đới Đức một ít.
Không cần phải gấp gáp đuổi theo tiến độ, hơn nữa có cảnh phim phải diễn suốt đêm nên Đới Đức dứt khoát cho cả đoàn phim nghỉ hai ngày.
Nhằm giữ trạng thái nên Ôn Du Tịnh đang ngủ bù, Nhung Thu sợ làm phiền cậu bèn ra khỏi phòng khi nhận cuộc gọi của Kiều Nhất.
Theo như lời Kiều Nhất, Dương Vũ mà Lý Tùng đang dẫn dắt có xuất thân chính quy, diễn xuất được xem là nổi trội trong cùng lứa, cũng là thử vai đàng hoàng rồi được chọn. Có điều gần đây đúng là có tiếp xúc với một tư bản trong đoàn phim "Gai nhím", có lẽ là muốn lót đường cho sau này, trước mắt cũng có hiệu quả, lấy được quảng cáo của một nhãn hàng mỹ phẩm tạm được.
Nghe tới nghe lui không nghe anh chàng này có liên quan gì đến Lôi Tụng hoặc người đại diện của cậu ta, càng đừng nói đến Lý Tùng.
"Không có thông tin họ từng tiếp xúc với nhau, Nhung Thu, liệu có phải... lo xa rồi không?" Kiều Nhất làm việc bên cạnh Nhung Thu lâu như vậy không thể không hiểu cách đối nhân xử thế của Nhung Thu, hình như đây là lần đầu anh không duyên vô cớ nghi ngờ một người như vậy.
Nhớ đến chuyện Lôi Tụng công bố mình là fan của Ôn Du Tịnh, Kiều Nhất không khỏi lo lắng liệu có phải vì quá thích Ôn Du Tịnh mà Nhung Thu mất đi lý trí nên có hay không.
"Không đâu." Nhung Thu ngẫm nghĩ một lát, anh bổ sung: "Thà là em lo xa hơn chút, không xảy ra chuyện gì mới là tốt nhất."
Anh không muốn Ôn Du Tịnh bị bất kì tổn thương nào, huống chi ban đầu chuyện "hợp đồng hôn nhân" này là do anh đưa ra. Nếu từ con đường nào đó mà Lôi Tụng biết được chuyện này, hoặc sau này có thể lộ ra từ miệng của Lý Tùng, so sánh lượng fans của anh và Ôn Du Tịnh, người bị tổn thương nhiều hơn chắc chắn sẽ là Ôn Du Tịnh.
"Được rồi." Kiều Nhất hiểu nỗi băn khoăn của Nhung Thu: "Dù sao hợp đồng lúc trước chỉ có hai người các em giữ, nên dù Lôi Tụng biết qua lời nói suông của Lý Tùng thì chắc là sẽ không đưa ra được chứng cứ thực tế gì."
Kiều Nhất suy nghĩ một lát lại nói: "Chị sẽ nhờ người quan sát Lý Tùng, bên phía Lôi Tụng..."
"Em sẽ chú ý." Hiện tại ngoài kịch bản mà bên Mã Định Hạo thường hỏi đến thì Nhung Thu không có dự định nhận công việc khác.
...
Hôm sau, đoàn phim "Gai nhím" chính thức bắt đầu quay cảnh đêm, vì cảnh phim là cảnh truy đuổi nên cường độ làm việc cao, nhân viên đoàn phim đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và thức uống để các diễn viên tiện bổ sung năng lượng.
Nội dung chính của cảnh đêm lần này bắt đầu từ lúc nam thứ Thu Tụng đi theo nam chính Khương Đằng để thực tập, cùng xử lý vụ án thứ hai trong vụ án giết người hàng loạt. Khi đó, cảnh sát xác định một kẻ tình nghi, Thu Tụng đi theo Khương Đằng đến khu gần đó điều tra trước, đang nhàn rỗi vừa khéo phát hiện kẻ tình nghi này.
Ngay sau đấy, nam chính Khương Đằng vội vàng chạy đuổi theo trước, kết quả trong lúc giằng co với kẻ tình nghi trong hẻm tối bị trúng một dao.
Thu Tụng vào con hẻm trễ hơn một chút, chỉ thấy cảnh Khương Đằng bị thương, tiếp theo các nhân viên cảnh sát nằm vùng nhanh chóng khống chế kẻ tình nghi.
Chỉ là, sau khi đưa về cục điều tra, bọn họ phủ định suy luận kẻ tình nghi là hung thủ của vụ giết người hàng loạt.
Lúc đầu cảnh đêm quay rất thuận lợi, mãi cho đến khi vào cảnh đánh nhau.
Lôi Tụng mặc đồ thường đuổi theo kẻ tình nghi vọt vào hẻm tối, Ôn Du Tịnh đuổi theo vào chậm hơn, người còn chưa chạy đến con hẻm đã nghe thấy tiếng hô hào náo loạn của nhân viên phụ trách quay phim ở phía trước.
"Mau! Mau gọi 120!"
"Xe cứu thương! Xe cứu thương! Nhanh gọi điện đi! Nhìn cái gì?!"
Thấy càng lúc càng nhiều nhân viên xông lên trước, Ôn Du Tịnh sững sờ tại chỗ, cậu nghe nhân viên chạy đến hỏi xảy ra chuyện gì, nghe trả lời Lôi Tụng bị thương.
Nhung Thu đi lên trước nắm tay Ôn Du Tịnh, kéo người đến gần mình.
"Sao lại thế ạ?" Ôn Du Tịnh ngẩng đầu lên nhìn Nhung Thu.
"Dao đạo cụ có vấn đề." Nhung Thu trả lời.
Cũng may gần đây có một bệnh viện, mười phút sau xe cứu thương đã đến, Lôi Tụng được đưa thẳng đến bệnh viện.
Vụ việc xảy ra chưa được nửa tiếng thì chuyện Lôi Tụng đóng phim bị thương đã nằm trên hot search Weibo, sau khi fans của Lôi Tụng biết đạo cụ của đoàn phim có vấn đề thì sôi sục chạy đi bình luận dưới Weibo của Đoàn phim và đạo diễn Đới Đức, yêu cầu đưa ra lời giải thích chính thức.
Nhân viên đoàn phim bận đến sứt đầu mẻ trán, đã lo tình trạng sức của của Lôi Tụng, lại còn lo lắng dư luận trên Weibo sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của "Gai nhím", đặc biệt là Đới Đức, từ sau khi xảy ra chuyện chuông điện thoại không ngừng vang, đã có bên tư bản gọi tới, còn có phóng viên lạ không biết ở đâu đẩu đâu đâu gọi đến.
Các diễn viên còn lại được sắp xếp về khách sạn nghỉ ngơi, Ôn Du Tịnh và Nhung Thu cũng nằm trong số đó. Nói quan tâm thì chắc chắn là quan tâm đến Lôi Tụng, đương nhiên có cả lo lắng nữa, dù sao mọi người đều cùng làm trong một đoàn phim, nhưng mà cậu cảm thấy hiện giờ đang rối ren, không phải là thời gian thích hợp.
"Chị Kiều mới nói với anh, bên phía đoàn phim đã báo cảnh sát rồi." Nhung Thu nhìn lướt tin nhắn mới trên điện thoại, ngước mắt nói với Ôn Du Tịnh.
"Báo cảnh sát ạ?"
"Ừ, đạo diễn Đới nhìn có vẻ không so đo tính toán, nhưng trong chuyện đóng phim thì không hề qua loa, huống chi trong đoàn phim còn có Cừ Lị. Đạo diễn Cừ luôn là người nghiêm túc cẩn thận, cho nên chuyện bên tổ đạo cụ dù họ không kiểm tra từng món đồ, nhưng chắc chắn sẽ hỏi tới đạo cụ quan trọng trong cảnh quay." Nhung Thu giải thích: "Nhất là cảnh quay đánh nhau có nguy hiểm kiểu này, bọn họ nhất định phải đảm bảo an toàn cho diễn viên."
Ôn Du Tịnh gật đầu: "Nhưng đây là dao, một khi không cẩn thận sẽ mất mạng."
Ai có mối thù lớn với Lôi Tụng như vậy? Lại đổi dao đạo cụ thành dao thật.
"Chuyện này không rõ lắm, bên cảnh sát sẽ điều tra ra kết quả nhanh thôi." Nhung Thu nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Du Tịnh: "Em đừng lo quá."
"Vâng ạ." Ôn Du Tịnh nói, điện thoại cậu nhảy tin nhắn, là người trong đoàn phim nói tình hình hiện tại của Lôi Tụng.
Phần bụng bị trầy da, khử trùng cầm máu là không sao, chủ yếu là lòng bàn tay. Diện tích vết thương ở lòng bàn tay khá lớn, nhưng cũng may là vết thương không sâu, sau khi khâu vết thương xong chỉ cần chờ hồi phục thì không có gì đáng ngại.
Ôn Du Tịnh cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu gửi tin nhắn cho Lôi Tụng.
Ôn Du Tịnh: Chúc thầy Lôi sớm hồi phục, nếu ngày mai cậu thuận tiện tôi sẽ đến bệnh viện thăm cậu.
Bất ngờ là đối phương nhắn lại rất nhanh.
Tụng: Được, ngày mai lúc nào anh đến? Em phải sửa soạn lại mình, không thể trông chật vật quá được.
Tụng: [Ha ha]
Ôn Du Tịnh: Tôi đi cùng với thầy Nhung.
Ôn Du Tịnh nhắn xong câu này thì nhìn Nhung Thu hỏi: "Anh, ngày mai lúc nào anh rảnh?"
"Hửm?"
"Chúng ta cùng đi thăm thầy Lôi nhé?"
"Lúc nào cũng rảnh." Nhung Thu vui vẻ trả lời, dù sao đây cũng là phép lịch sự nên có trong cùng một đoàn phim.
"Vâng, vậy em nói với thầy Lôi."
Ôn Du Tịnh nói xong lại cúi đầu nhắn một câu bổ sung cho đối phương.
Ôn Du Tịnh: Chín giờ rưỡi sáng mai nhé, thầy Lôi nghỉ ngơi sớm đi.
Bên kia Lôi Tụng nhìn chằm chằm vào màn hình, cắn răng trả lời "Được".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT