Vì chuyện xảy ra đột ngột, phóng viên bao vây xung quanh phòng làm việc của Nhung Thu chật như nêm cối, bên ngoài cũng không an toàn, Kiều Nhất dứt khoát hẹn gặp mặt Nhung Thu ở Tây Giao.
Ôn Du Tịnh theo Nhung Thu về căn nhà ở Tây Giao, trong đầu cậu vẫn luôn muốn lướt Weibo nhưng lại sợ mình quá để ý sẽ bị Nhung Thu nhìn ra manh mối gì đó.
Cũng may dọc đường Nhung Thu đều nói chuyện với Kiều Nhất, Ôn Du Tịnh tranh thủ lướt rõ tình hình sơ lược trước khi về nhà.
Cô gái đăng Weibo tên là Vương Gia Dư, đã từng học trung học Vũ Thành, sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài học chương trình kết hợp đại học, thạc sĩ, tiến sĩ, mới về nước cách đây không lâu.
Điều trùng hợp là đúng là Nhung Thu đã từng là bạn học của cô ta, nhưng cô ta trên Nhung Thu một khóa nên Ôn Du Tịnh chưa từng gặp người này.
Vương Gia Dư đăng Weibo, nói mình và Nhung Thu quen biết nhau qua hội thao mùa xuân hồi cấp ba. Từ đó hai người thường xuyên gặp nhau ở trường, sau nữa cùng đi cùng về, ở bên nhau gần cả nửa năm. Nhưng vì lúc nghỉ hè cô ta chọn du học nên mới chia tay với Nhung Thu.
Cô ta tỏ vẻ mình ra nước ngoài nhiều năm nhưng chưa từng quên Nhung Thu, khi nghe tin Nhung Thu kết hôn còn vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu cô ta không định tung tin ra, cũng không định quấy rầy cuộc sống của Nhung Thu và người yêu của anh, nhưng không ngờ Nhung Thu lại tuyên bố với bên ngoài Ôn Du Tịnh là tình đầu của mình.
Trong cuộc phỏng vấn trực tuyến của giới truyền thông, Vương Gia Dư nói với phóng viên, hai chữ "tình đầu" như một nhát dao đâm vào tim cô ta, cô ta không thể chấp nhận cho sự tồn tại của cuộc hôn nhân đầy dối trá.
Khi tin này được đăng lên hoàn toàn khiến Weibo nổ tung, quần chúng ăn dưa như phát điên hễ có tin tức mới là truyền cho nhau trên khắp Weibo và các diễn đàn, có không ít người còn tự mình suy diễn.
Lúc đầu phần lớn mọi người còn bênh Nhung Thu, vì mấy năm nay có khá nhiều người muốn bám vào độ nổi tiếng của Nhung Thu để bò lên trên, chuyện tình cảm bùng lên hết vụ này đến vụ khác, không có cái nào là thật. Nhưng sau khi Vương Gia Dư công khai cái gọi là lịch sử trò chuyện, hướng gió trên mạng hoàn toàn thay đổi.
[Cảm giác có lịch sử trò chuyện, không giống là giả lắm...]
[Thời buổi này có lịch sử trò chuyện là tin ngay à?]
[Tôi đi lục danh sách tốt nghiệp của trường trung học Vũ Thành năm đó, cô gái này đúng là đàn chị của Nhung Thu.]
[Tôi cũng đi tìm, tôi tìm thấy bức ảnh của hai người do người khác chụp trên diễn đàn của trường họ!]
[Vãi nồi! Bài đăng mười năm trước giờ vẫn còn à?!]
[Còn hết, diễn đàn trường của họ vẫn còn đang hoạt động, những bài viết đó bị đẩy trên trang đầu rồi.]
...
Ôn Du Tịnh không muốn xem nữa, vừa lúc xe đã chạy đến nhà.
Bên ngoài căn nhà hiện đại cỡ nhỏ có một chiếc xe màu đen đang đỗ, Ôn Du Tịnh chưa từng thấy nó, nhưng khi nhìn thấy Kiều Nhất ở ghế lái cậu nghĩ đây có thể là xe riêng của cô, vì giấu tai mắt của người khác mới dùng nó.
Kiều Nhất vừa thấy họ về thì lập tức xuống xe, trên tay còn đang cầm chiếc laptop, cô đang họp online với nhân viên phòng làm việc.
Vào trong nhà, Nhung Thu nghiêm túc hỏi: "Không ai kiểm tra lịch sử trò chuyện của cô ta là thật hay giả sao?"
"Kiểm tra rồi, không có dấu vết của photoshop." Kiều Nhất nói.
"Nhưng em thật sự không liên lạc với cô ta, lúc học cấp ba biết nhau do đều là người của ban tổ chức hội thao, sau đó ngoài chào hỏi lịch sự thì chưa từng phát sinh chuyện gì." Nhung Thu khó chịu nói: "Đối với ai em cũng vậy, hơn nữa chị cũng biết, tình trạng của em không thể yêu đương được."
"Chị biết, chính vì biết cho nên mới cảm thấy khó giải quyết." Kiều Nhất hít sâu một hơi: "Lịch sử trò chuyện mà cô ta đưa ra là từ nhiều năm trước, ngay cả ảnh cũng có thời gian chụp, nhưng phía chúng ta, em lại không có lịch sử trò chuyện, cũng không thể lấy bệnh án của em ra, vì vậy..."
Nói chưa hết câu Kiều Nhất đã nhận ra mình lỡ miệng, cô dừng lại một nhịp rồi nói sang chuyện khác: "Hiện tại hình cũ trên diễn đàn trường em đều bị moi ra, bây giờ bọn chị bàn bạc, cách giải quyết tốt nhất là báo cảnh sát, để cảnh sát điều ra tính chân thật của lịch sử trò chuyện kia."
"Có thể điều tra ra là tốt nhất, nếu không điều tra ra thì..."
"Bệnh án gì ạ?" Lúc nghe hai chữ này Ôn Du Tịnh đã nhận ra điều khác thường, cậu cẩn thận suy nghĩ một lát, nhận ra trong đó có rất nhiều chuyện mà cậu vẫn chưa biết.
Nhung Thu bị bệnh ư? Tại sao cậu không biết?
Câu hỏi của Ôn Du Tịnh khiến hai người im bặt, phản ứng đầu tiên của Kiều Nhất là không nhận: "Không có, chắc em nghe nhầm rồi."
Ôn Du Tịnh không tin, cậu im lặng đứng đó, vẻ mặt lại cố chấp đến khó hiểu.
Một lúc lâu sau, không ai nói thêm câu nào, Ôn Du Tịnh dời mắt đi: "Vâng."
Kiều Nhất không thấy cậu hỏi thêm thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói chuyện với Nhung Thu: "Lát nữa chị sẽ báo cảnh sát, bên cảnh sát điều tra có kết quả chị sẽ liên lạc lại với em, thời gian tới em và Ôn Du Tịnh tạm thời đừng ra ngoài.:
"Làm cho rõ, đăng ngay bây giờ." Nhung Thu nói: "Không cần phải chờ có kết quả điều ra mới làm rõ, em sẽ không nhận chuyện em chưa từng làm. Tiếp theo nếu có bất kì vấn đề gì, em sẽ công khai bệnh án ra ngoài."
Kiều Nhất thấy anh lại nhắc đến "bệnh án" thì đoán được anh định nói rõ với Ôn Du Tịnh, đành phải gật đầu: "Được, đã nghĩ xong nội dung thông báo cho em. Còn... Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Em biết." Nhung Thu thản nhiên nói.
Đợi Kiều Nhất đi, ánh mắt Nhung Thu hướng về Ôn Du Tịnh: "Ban đầu phía anh đúng là có nhu cầu nên mới kết hôn với em, nhưng vẫn luôn giấu không nói cho em biết, vô cùng xin lỗi em."
"Không sao, em biết mà." Thật ra trước khi kí hợp đồng với Nhung Thu thì Ôn Du Tịnh đã được người đại diện cũ là Lý Tùng dẫn đi gặp mặt Kiều Nhất một lần.
Khi đó đối phương hỏi tình hình cá nhân cơ bản của cậu, còn từng nói với cậu, vì một số hoàn cảnh đặc biệt nên Nhung Thu cần phải kết hôn giả, hơn nữa nhắc cậu đừng truy cứu lý do.
Lúc ấy Ôn Du Tịnh nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không hề nghĩ đến vấn đề bệnh tật.
"Chắc là em để ý, anh đang lừa em." Nhung Thu dừng một lát rồi chủ động giải thích: "Hồi lớp mười hai anh có xin nghỉ hơn nửa tháng, vì xuất hiện tình trạng mất kiểm soát cảm xúc, sau đó được chẩn đoán là rối loạn lưỡng cực nhẹ."
"Vì đóng phim đôi khi cần bùng nổ cảm xúc nên bệnh này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của anh, nhưng anh không thể nào có quan hệ thân mật như bình thường với bất kì ai, điều này sẽ khiến anh gặp vấn đề như khi thử thay đổi vào hai năm trước."
Ôn Du Tịnh giật mình, "hai năm trước" sao?
Một năm rưỡi trước Nhung Thu có một bộ phim được công chiếu, từ đó đúng là không hề xuất hiện trên màn ảnh rộng, cũng không có tin đóng phim gì, mà tính thời gian quay bộ phim đó trước khi công chiếu, đúng là ít nhất phải hai năm.
Cậu vẫn luôn cho rằng, Nhung Thu không đóng phim là vì mấy năm trước áp lực quá lớn nên tạm nghỉ ngơi một thời gian, dù thế nào cũng không nghĩ còn có nguyên nhân như vậy.
"Trong suốt thời gian qua anh vẫn luôn cố gắng nhưng không khá hơn chút nào, ít nhất là đối với người khác, anh không thể kiểm soát được cảm xúc." Nhung Thu hít sâu một hơi.
Hai năm qua Kiều Nhất đã thử rất nhiều cách, dắt anh đi khám bác sĩ tâm lý, cổ vũ anh yêu đương, nhưng trong lòng anh vẫn luôn cảm giác bài xích cực mạnh, cho nên ngoại trừ đi khám bác sĩ tâm lý và các công việc cần thiết, anh cắt đứt liên lạc với bên ngoài và sống một mình tại nhà trong thời gian dài.
Khi đóng phim anh không cảm thấy buồn phiền gì, đến lúc rảnh rỗi anh bắt đầu đối mặt với vấn đề tâm lý của mình. Hơn nữa bác sĩ tâm lý đề nghị anh tìm một người đã từng khiến anh động lòng hoặc là có khả năng khiến anh động lòng để sống chung một thời gian, anh mới lập tức nghĩ đến Ôn Du Tịnh.
Anh nghĩ, nếu là người này, nói không chừng anh sẽ thay đổi.
Ôn Du Tịnh nghe Nhung Thu kể, vô thức muốn hỏi những năm qua Nhung Thu đã vượt qua thế nào.
Một diễn viên đam mê diễn xuất, nhưng khi phát hiện mình sắp đột phá lại không thể nào chạm tới bất kỳ điều gì sẽ tuyệt vọng thế nào?
"Vậy bây giờ thế nào? Bây giờ... Anh có khá hơn chút nào không?" Ôn Du Tịnh nhớ lại nụ hôn chớp nhoáng giữa họ tối qua.
Nhung Thu cất bước đến gần Ôn Du Tịnh, dịu dàng hỏi: "Nếu như anh nói không chỉ là có, mà còn khá hơn rất nhiều thì sao?"
Có ý gì?
Vì mình giúp anh, hay là vì đơn giản là anh tự điều trị khỏi bệnh rồi?
"Ôn Du Tịnh, lời anh nói tối qua em không nghe sao?" Trên đường trở về Nhung Thu vẫn luôn suy nghĩ, nếu Ôn Du Tịnh nghĩ anh có bệnh muốn rời đi thì phải làm sao đây, nhưng lại không ngờ điều đầu tiên người này hỏi lại là anh có khá hơn chút nào chưa.
Anh cho rằng mình sẽ không vì những lời đơn giản này mà động lòng, có điều sự thật chứng minh không phải như vậy.
"Em... Em không xác định được là anh nói cái gì." Ôn Du Tịnh thu mắt lại, dù sao hôm qua cậu cũng phát sốt, cho rằng nhiều chuyện như đang nằm mơ là bình thường.
"Lúc đó anh hỏi em, sao em biết anh sẽ thích người khác. Em không nghĩ đến chuyện giới giải trí nhiều người như vậy, tại sao anh chỉ tìm em ư?" Nhung Thu giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Ôn Du Tịnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT