"Da của thầy Ôn đẹp ghê, không nhìn thấy lỗ chân lông nào, lại còn trắng nõn như sữa nữa." Chuyên viên phụ trách trang điểm cho Ôn Du Tịnh cầm kem nền, không thể nào ra tay được, nhìn hồi lâu không nhịn được mà khen.
Đây là lần đầu Ôn Du Tịnh được người khác gọi là "thầy", trước đây ở trường quay chỉ là vội đến vội đi, hoàn toàn không có bao nhiêu người nhớ tên cậu, càng không thể nào gọi cậu là "thầy". Lúc trước khi đóng vai ác nam thứ năm, cũng vì trang điểm hoàn toàn không nhìn ra diện mạo vốn có của cậu, người trong đoàn phim đều dùng thẳng tên nhân vật của cậu.
Chuyên viên trang điểm thấy cậu khéo léo như vậy, trái tim cũng tan chảy: "Thầy Ôn nhìn không giống hai mươi sáu tuổi chút nào cả, không biết còn tưởng anh là học sinh đó."
Ôn Du Tịnh cảm thấy cô nàng nói quá khoa trương, nhưng trong chốc lát không biết phản bác thế nào, dứt khoát không mở miệng nữa.
Nhung Thu ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng: "Cho nên fans của tôi mới nói tôi là trâu già gặm cỏ non."
Ôn Du Tịnh không ngờ Nhung Thu sẽ tham gia vào câu chuyện, hoang mang nhìn sang.
Các nhân viên đều bị câu nói của Nhung Thu chọc cười, một người trong số đó nói: "Thầy Nhung lại nói đùa rồi, anh và thầy Ôn rất xứng đôi!"
Nhung Thu như vì nghe được câu này, gật đầu hài lòng: "Đúng không? Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng fans lại không, chê tôi lớn hơn Ôn Ôn."
Ôn Du Tịnh bị anh trêu, mặt không kìm được mà ửng đỏ: "Anh..."
Nhung Thu cười vươn tay ra, nhẹ nhàng khều lòng bàn tay Ôn Du Tịnh. Tim Ôn Du Tịnh đập như đánh trống, e thẹn nắm chặt tay.
Hai người tương tác với nhau khiến người xung quanh kêu gào ngọt ngào quá, có người tò mò hỏi: "Thầy Ôn quen thầy Nhung ở phim trường à?"
"À... Không phải, bọn tôi là bạn học cũ." Não Ôn Du Tịnh bị chập trong giây lát, trả lời theo bản năng.
"Ừ, mười một năm trước bọn tôi đã biết nhau rồi." Nhung Thu cười bổ sung.
Ôn Du Tịnh đột nhiên lấy lại tinh thần, cậu đưa ra câu trả lời đúng chuẩn trong tài liệu trả lời phỏng vấn mà Kiều Nhất đưa, nhưng cậu nhớ trong câu trả lời của Kiều Nhất không có năm cụ thể, hơn nữa với cậu con số mười một này rất đặc biệt.
Cậu không dám lộ sự hoang mang của mình ra mặt, cũng may mọi người đều ngạc nhiên với câu trả lời của cả hai, nhao nhao lên tỏ vẻ thì ra là đã có duyên phận từ trước.
Ngay lúc mọi người muốn hỏi tiếp, đạo diễn tổ chương trình Lục Minh đến.
Mọi người không chờ anh ta lên tiếng đã rối rít tản ra, nhanh chóng tiếp tục công việc.
Nhung Thu nở nụ cười mà mọi người đều quen thuộc chào hỏi Lục Minh: "Đạo diễn Lục, đã lâu không gặp."
"Khách quý khách quý, anh đồng ý nhận chương trình giải trí," Lục Mình nhìn Nhung Thu, lại nhìn Ôn Du Tịnh: "Tôi đúng là hưởng ké hào quang của chồng anh mới mời được anh đây."
Nụ cười của Ôn Du Tịnh dần tươi hơn: "Vậy đạo diễn Lục tốt với Ôn Ôn chút nhé, khi ghi chương trình nếu có trò chơi gì thì nhớ mở cửa sau cho bọn tôi."
"Nghe anh hết, anh làm chủ." Lục Minh phụ họa.
Ôn Du Tịnh nghe mà vô cùng ngạc nhiên, thật sự có thể ngang nhiên nói tổ chương trình mở cửa sau cho mình như vậy được sao?
Lục Minh và Nhung Thu nhìn có vẻ rất quen thuộc, hai người rôm rả nói chuyện công việc, còn hỏi han nhau đôi chút, mãi đến khi Ôn Du Tịnh trang điểm xong.
Chương trình "24 giờ của tôi và người thương" cho mỗi cặp khách mời tham dự một định vị, trong đó, vì Kiều Nhất từng nói với tổ chương trình Ôn Du Tịnh và Nhung Thu quen biết nhau thời học sinh, cho nên định vị của tổ chương trình cho hai người là học sinh. Với định vị này thì không cần phải trang điểm đậm, nhẹ nhàng trong sáng tinh thần phấn chấn là được, vì vậy chuyên viên trang điểm bỏ ý định dùng kem nền, chỉ đánh một lớp phấn làm lớp nền mỏng.
Ôn Du Tịnh có đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, hợp với lông mày mới tỉa, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết, mái tóc ngắn màu đen phối hợp với bộ đồ thể dục hai màu xanh trắng, hoàn toàn là dáng dấp thanh xuân dạt dào của học sinh cấp ba.
Mà Nhung Thu trang điểm xong ngay sau đó lại mang phong cách khác, tay áo xắn lên một nửa, áo khoác mở phanh ra, nếu như trong tay cầm thêm trái bóng rổ thì đúng là cậu học sinh thể thao tỏa nắng.
Lục Minh cực kì hài lòng với tạo hình của cả hai, khen vài câu rồi đi ra ngoài kiểm tra tình hình chuẩn bị của thợ chụp hình.
Nhung Thu vẫy vẫy tay với Ôn Du Tịnh, Ôn Du Tịnh nhìn thấy ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh.
Những người khác nhìn thấy rối rít hiểu chuyện rời khỏi phòng trang điểm, lưu lại không gian cho hai người.
Nhung Thu vuốt ít tóc rối bên tai Ôn Du Tịnh, khen cậu: "Đẹp lắm."
"Anh, anh cũng rất đẹp trai." Ôn Du Tịnh hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, sợ nhìn nhiều sẽ nghĩ đến dáng vẻ của Nhung Thu lúc mới gặp, vậy làm sao cậu có thể kìm chế rung động trong lòng?
"Lúc nãy anh đùa với đạo diễn Lục thôi, không thật sự để anh ta mở cửa sau." Nhung Thu sợ mình nhìn nhiều sẽ phân tâm, tự tìm câu chuyện mới: "Anh và anh ta quen nhau khá lâu, cũng khoảng bảy, tám năm rồi."
"Thì ra là vậy." Ôn Du Tịnh bừng tỉnh hiểu ra.
"Không ngờ em lại tin thật." Nhung Thu cười nói: "Em cũng ngoan quá đi."
Ôn Du Tịnh sững sờ, rồi lại đỏ mặt, không biết nên giải thích cho mình thế nào, dứt khoát cam chịu.
Tiếng đập cửa ngắt ngang sự trao đổi của hai người, là người đại diện của một cặp vợ chồng khách quý khác của chương trình xách túi ló đầu vào: "Thầy Nhung, thầy Ôn, ngại quá, tôi là người đại diện của Trần Diệu, anh ấy và cô Tư vì kẹt xe nên phải chút nữa mới đến, làm chậm trễ thời gian."
Vợ chồng Trần Diệu là diễn viên, cũng là một trong những cặp vợ chồng khách quý của chương trình lần này, từng có hợp tác nhỏ với Nhung Thu. Trần Diệu lớn hơn Nhung Thu hai tuổi, Tư Thanh vợ của anh ta nhỏ hơn Nhung Thu một tuổi, nhưng địa vị của Nhung Thu trong giới là không cần bàn cãi, trừ diễn viên gạo cội ra, các diễn viên lớn nhỏ đều phải gọi Nhung Thu một tiếng tiền bối. Hơn nữa khách của tổ chương trình trừ ảnh tuyên truyền riêng còn phải chụp một tấm poster tập thể cho nên người đại diện sẽ đến chào hỏi riêng, cũng không phải chuyện lạ gì.
"Nghe nói anh thích ăn xoài, cho nên tôi mang cho anh và chồng anh hai ly dương chi cam lộ [*]." Người đại diện đưa dương chi cam lộ qua: "Anh và thầy Ôn nghỉ một lát trước ạ, vất vả cho hai người!"
[*] Dương chi cam lộ: món tráng miệng nổi tiếng của Hồng Kông, nguyên liệu chính là xoài, bưởi, bột báng và các topping ăn kèm.
Nhung Thu không có ý kiến gì, thuận miệng nói cảm ơn: "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo đừng khách sáo, vậy tôi đi trước, không làm phiền hai anh." Người đại diện kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cửa nhanh chóng được đóng lại.
Tầm mắt Ôn Du Tịnh rơi trên hai ly dương chi cam lộ, môi mím chặt.
Nhung Thu cho là cậu muốn ăn: "Ăn đi, chắc là phải lâu đó."
Ôn Du Tịnh lắc đầu, im lặng một lát, cẩn thận hỏi: "Anh, anh... Thích ăn xoài lắm ạ?"
"Sao lại hỏi cái này?" Nhung Thu nhìn cậu.
Ôn Du Tịnh cắn cắn môi dưới, thầm trả lời trong lòng: Vì không giống trước đây.
"Không, không có gì ạ, chỉ là hình như trên wiki cũng viết anh thích ăn xoài." Ôn Du Tịnh từng nghi ngờ có phải mình bị nhầm hay không.
"Không thích." Nhung Thu trả lời xong, cẩn thận quan sát phản ứng của Ôn Du Tịnh.
Ôn Du Tịnh không phát hiện, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy... Vậy không nên ăn cái này."
"Ôn Ôn." Nhung Thu tò mò bởi phản ứng của cậu, gọi cậu với giọng ấm áp: "Em biết anh không thích xoài."
Ôn Du Tịnh sửng sốt, ấp úng trả lời: "Chỉ là... Em nhớ hình như anh bị dị ứng xoài."
"Đúng vậy." Đôi mắt Nhung Thu đầy thâm ý, cười hỏi: "Nhưng mà, anh tưởng rằng tất cả mọi người đều nghĩ anh thích xoài, sao em lại biết anh dị ứng xoài?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT