"Anh, bất kể anh có tin hay không, em là bất cẩn quên anh, sau vụ tai nạn xe năm đó, em đã mất một phần kí ức, cho đến lần rơi xuống nước này mới nhớ lại."
"Em tưởng anh không cần em nữa, vậy nên giả vờ mất trí nhớ tiếp, muốn thăm dò lòng anh, muốn xem rốt cuộc anh nhẫn tâm bao nhiêu, đến khi nào mới chịu nhận em." Cậu ấn ngón trỏ lên lồng ngực Tần Việt, "Nhưng bây giờ em không giả vờ được nữa, anh à, em muốn anh, anh phải ở bên em."
Người trước mặt có hốc mắt sâu, sóng mũi cao thẳng, nhưng sắc môi rất nhạt, do phát sốt nên hơi khô. Có lẽ vì cách quá gần, có thể lờ mờ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng giữa tóc.
Là dáng vẻ dù có thấy bao nhiêu lần, vẫn khiến Lâm Khinh Chu rung động. Cậu vén một sợi tóc bên tay lên, trên mặt như vui như buồn, mỉm cười tựa tự giễu: "Anh, thật ra anh biết em nhớ lại từ sớm rồi, phải không, chỉ là anh nhẫn tâm biết bao, em đã như vậy mà anh vẫn không chịu nhận em..."
Lâm Khinh Chu nhớ lại, Tần Việt đã nhận ra, về điểm này hai người đều rõ mười mươi trong lòng, chẳng qua là đang diễn cho nhau xem, một người vờ không nhớ, một người vờ không phát hiện, so xem ai nhẫn tâm hơn.
Nhưng rõ ràng thay, trong trận giằng co này, Lâm Khinh Chu là người thua.
Tần Việt nắm ngón tay. Mười năm sau gặp lại, người này đã thay đổi rất nhiều, cao lớn hơn, thận trọng hơn, cũng trở nên trầm lặng không thích cười nữa. Nhưng hoá ra, ở trong xương vẫn là cậu nhỏ thẳng thắn, yêu ghét đều vô tư, muốn cái gì liền cố gắng hết sức giành lấy.
Trước đây, chắc chắn Tần Việt sẽ nuông chiều, chiều chuộng. Nhưng hiện giờ...
Anh lạnh nhạt nhìn Lâm Khinh Chu, tốc độ nói rất chậm: "Xin lỗi, nhưng qua nhiều năm quá, anh không còn nhớ những chuyện này nữa."
"Đây chính là nguyên do anh không chịu nhận lại em?" Lâm Khinh Chu hỏi.
Tần Việt ngầm thừa nhận.
"Anh lừa gạt." Lâm Khinh Chu giễu cợt, có vẻ không vừa lòng với câu trả lời của anh, cắn vào trái cổ của anh một cái. Lần này dùng chút lực, giữa môi lưỡi nhanh chóng nếm được vị rỉ sét, cậu dùng đầu lưỡi liếm vết thương, nói nhỏ, "Anh à, anh lừa gạt."
Tần Việt giữ vai cậu, bóc cậu xuống khỏi người mình, dù là giọng điệu hay vẻ mặt đều lộ vẻ xa cách: "Lâm Khinh Chu, em đừng như thế, đã qua cả rồi."
Ánh mắt của Khinh Chu cố chấp: "Không qua được, em cũng sẽ không để nó qua. Anh, khó khăn lắm em mới theo đuổi được anh, em không thể để anh đi, bây giờ em không còn thích em nữa cũng không sao, em có thể làm anh thích một lần, cũng có thể thích lần thứ hai."
"Anh, nếu em đã về thì không thể nào rời đi được nữa, anh từng hứa với em rằng, nếu mười năm sau em vẫn còn thích anh, vậy anh sẽ đến tìm em, nhưng anh không đến, vậy nên em đến rồi, anh không thể hối hận, chúng ta đã ngoắc ngoéo, anh phải giữ lời."
Bữa tối bắt đầu vào sáu giờ rưỡi, cũng không biết Lâm Thông nghe tin từ đâu, lắc mông chạy tới, đúng lúc tới kịp, tiểu Yểu sai cậu ta dời bàn vào sân.
Cơn sốt của Tần Việt đã hạ, bốn người hóng gió chiều, uống rượu, ăn cơm, ở giữa đặt cái bánh mousse sô cô la.
"Có phải ta nên đốt nến ước nguyện trước không, nến đâu?" Lâm Thông hỏi.
Tiểu Yểu ngồi đối diện cậu ta đang lột tôm hùm, nghe vậy ngẩng đầu: "Không có nến, bọn tôi chưa từng đốt nến."
Lâm Thông sắp trợn mắt lên trời: "Cô giỏi thật." Lúc nhìn lại Tần Việt liền biến thành chó cỡ đại, cười đến ra nếp nhăn, "Không sao đâu anh Tần, không có nến cũng ước được, em hát mừng sinh nhật cho anh, anh ước đi!"
Nếu như phía sau cậu ta mọc đuôi, bây giờ chắc đã lắc ra tàn ảnh. Lâm Khinh Chu nhìn cậu ta một cái, thò cái chân dưới bàn ra, lặng lẽ cạ lên chân Tần Việt.
Cậu biết đối phương không cảm nhận được, nhưng vẫn không nhịn được mà làm như vậy.
Muốn bám Tần Việt, dính Tần Việt, tốt nhất là mắc lên người Tần Việt giống ngày xưa.
Mà đúng lúc này, Tần Việt cụp mắt quay đầu qua, hệt như cảm nhận được cái chạm của cậu. Lâm Khinh Chu chớp chớp mắt với anh, Tần Việt bèn quay mắt đi, không nhìn cậu nữa.
Nhỏ mọn. Lâm Khinh Chu trề môi.
"Anh Tần ơi?"
"Không cần." Tần Việt lạnh nhạt nói.
Có thể thấy Lâm Thông ủ rũ đi bằng mắt thường: "Tại sao vậy?"
Tần Việt nói: "Tôi không tin những thứ này."
Lâm Thông: "..."
Thấy cậu ta thất bại, người vui nhất đương nhiên là tiểu Yểu, cô cười ha ha ha đến là khoa trương: "Cậu tên Lâm Thông, thế mà sao chẳng thông minh gì hết. Tôi đã bảo ông chủ không cần cái này, nếu cậu muốn lấy lòng ông chủ thật thì đi nhận thầu một dây chuyền sản xuất, giúp ông chủ làm một cái bánh kem giỏ hoa, biết đâu ông chủ sẽ chịu cười với cậu một cái đó, phải không ông chủ?"
Sốt đã hạ, nhưng trạng thái của Tần Việt vẫn chưa tốt lên, ủ rũ không có tinh thần. Nghe vậy hơi ngước mắt lên: "Đừng nói bậy nói bạ."
"Ò." Tiểu Yểu lén làm mặt xấu.
Lâm Thông cũng rất ấm ức: "Tôi chỉ mở có một tiệm hoa, không có nhiều tiền như vậy..." Trước đây cậu ta đã nghe chuyện bánh kem từ chỗ tiểu Yểu, cũng chạy tới rất nhiều tiệm, cuối cùng đương nhiên là trắng tay.
"Thế nên anh Tần ơi, tại sao anh thích cái bánh kem kia vậy, hồi nhỏ em cũng ăn rồi, vừa ngọt vừa dở."
Câu hỏi này coi như hỏi vào điểm then chốt, Lâm Khinh Chu nhìn cậu ta một cái tán thưởng, người kia nhạy bén bắt được ánh nhìn của cậu, trừng lại rất hung dữ: "Anh nhìn gì mà nhìn!"
Lâm Khinh Chu lười so đo với con nít, chống cằm tươi cười nhìn Tần Việt: "Đúng đó ông chủ Tần, tại sao anh thích ăn bánh kem giỏ hoa vậy?"
Hai người đã nhận lại nhau, sao cậu lại không biết tại sao Tần Việt thích ăn cho được, chẳng qua là cố hỏi, muốn chọc tức Tần Việt thôi.
Nhưng Tần Việt không chiều theo cậu, cầm cốc trà bên tay lên nhấp một ngụm, nói qua loa: "Trước đây muốn ăn, bây giờ không muốn nữa."
Lâm Khinh Chu biết tỏng anh cậu cố tình, nhưng lòng cậu vẫn thấy như bị dao thọc một nhát, đột nhiên đau âm ỉ.
Cậu bĩu môi, cầm ghi-ta bên cạnh lên: "Tôi cũng không chuẩn bị quà gì, nên chắc hát cho ông chủ Tần một bài, chúc ông chủ Tần sinh nhật vui vẻ, nhiều niềm vui nhiều hạnh phúc, năm tháng lãng mạn..."
Nói cho cùng thì Tần Việt đang bệnh, ăn tối xong, ăn thêm hai miếng bánh kem liền về phòng nghỉ ngơi.
Trước bữa tối chú Trương tiệm sửa xe đã đưa xe lăn tới, anh không cần Lâm Khinh Chu giúp đỡ nữa, thế nhưng Lâm Khinh Chu mặt dày, vẫn vào theo. Chờ người ta tắm rửa xong nằm lên giường mới ra khỏi phòng.
Lâm Thông ngồi trên cầu thang xoắn thông đến lầu hai, Lâm Khinh Chu đi qua từ sau lưng cậu ta, ném một lon bia lạnh vào ngực cậu ta.
Người kia đang ngẩn người, không biết là bị hù hay bị lạnh, nhảy dựng lên, sau khi hiểu là chuyện gì thì bật ra một câu: "Đệch!"
"Ranh con đừng đệch tới đệch lui, thô thiển lắm." Lâm Khinh Chu ngồi xuống cạnh cậu ta, kéo nắp khoen một tiếng "tạch". Lâm Thông rặt vẻ không phục, "Anh là cha tôi hay sao mà quản nhiều như vậy?"
Lâm Khinh Chu mỉm cười: "Không phải, nhưng tôi là ông cố cậu."
"Anh!" Lâm Thông tức đỏ cả mặt, "Anh muốn đánh nhau đúng không?"
Cậu ta phát hiện mình cực kỳ ghét tên này, chẳng lẽ đây là không hợp khí chất mà người ta hay nói?
Lâm Khinh Chu nhướng mày: "Không đánh, có đánh cậu cũng không đánh lại tôi, là ai hồi nhỏ thường xuyên bị tôi nhận xuống đất đánh đây, cậu quên hết rồi à?"
"Đánh đấm cái gì, anh nghĩ mình là ai?" Lâm Thông ngờ vực nhìn cậu, "Khùng hả?"
Lâm Khinh Chu uống ừng ực hết nửa lon bia lạnh, chỉ mặt mình: "Chú lùn, nhóc nhìn kĩ lại xem, không nhận ra anh thật à?"
Dù sao cậu không giả vờ ở trước mặt Tần Việt nữa, cũng không cần làm bộ với người khác làm gì, nhất là thằng nhóc thúi Lâm Thông này.
"Anh..." Lâm Thông banh mắt nhìn nửa ngày, há hốc mồm vì kinh ngạc, nhìn như thấy ma, "Anh mẹ nó là, là Lâm — Khinh — Chu!"
Bảo sao cậu ta thấy tên này thấy ghét thế nào, ra là tên khốn này!
"Là anh, không tệ đấy em trai, vẫn còn nhận ra anh được, anh trai rất ấm lòng, anh trai rất vui." Lâm Khinh Chu quàng cổ cậu ta. "Vậy trước đây sao nhóc giả vờ không nhớ tên anh, cố tình hả?"
Nhưng Lâm Thông không hề vui, cậu ta đập rớt cánh tay thò qua của Lâm Khinh Chu, cả người vẫn còn đang trong cảm giác kinh ngạc không thể chấp nhận thực tại, miệng mở rồi khép không nói nên lời, qua hồi lâu mới bật ra một câu:
"Anh con mẹ nó không phải xuất ngoại rồi sao?!"
Đúng là cậu ta cố tình, cậu ta ghét Lâm Khinh Chu, ghét đến mức không muốn nhắc đến tên của tên này, cũng không muốn thừa nhận mình từng quen một người như thế.
"Về lại rồi, không phải cậu cũng về đấy thay? Có điều sao cậu biết tôi đã xuất ngoại?"
Nếu nhớ không nhầm, Lâm Thông rời đảo San Hô sớm hơn cậu mấy tháng, cũng bởi vì cha mẹ ly dị.
Cậu ta đi theo mẹ, đêm trước khi đi còn chạy tới tạm biệt Tần Việt, bám lấy anh khóc lóc sướt mướt cả buổi, muốn Tần Việt đừng quên cậu ta, nói sau này sẽ còn về.
Làm Lâm Khinh Chu ở bên cạnh nhìn tức xì khói, rất muốn đạp người ra khỏi cửa.
"Người trên đảo đều nói như vậy mà." Nói đến đây Lâm Thông liền tức giận, cậu ta dựng lông mày trừng Lâm Khinh Chu, "Anh còn mặt mũi hỏi cái này, mẹ nó lúc tôi mới về thật tình muốn đánh chết bầm anh! Cái tên khốn nạn nhà anh!"
Lâm Khinh Chu ngớ người: "Cái gì?"
"Đừng ra vẻ với tôi! Anh Tần mới vừa bị tai nạn xe anh đã rời khỏi đây ra nước ngoài ngay, bỏ một mình anh ấy ở đây không màng đến, bây giờ anh không biết xấu hổ mà quay về, còn mẹ nó… mẹ nó muốn anh Tần lấy thân báo đáp, báo cục cứt! Vốn dĩ là anh nợ anh Tần!"
Lâm Khinh Chu cau mày: "Mọi người đều nói vậy?"
"Còn cần mọi người nói à? Đây không phải chuyện anh làm ra chắc?!"
Khi đó nhà họ Lâm có thể nói là rối tung rối mù, Tần Việt bị tai nạn xe, Đậu Hiểu Hoa mất vì bệnh, Lâm Khinh Chu ra nước ngoài… dưới con mắt của người không rõ chân tướng, đúng là nhà họ ruồng bỏ Tần Việt, vứt anh một mình ở trên đảo.
Thậm chí nhìn từ một mặt nào đó, đây chính là chân tướng.
Cổ họng Lâm Khinh Chu như bị nghẹn một cục bông, ngộp đến mức cậu thở không ra hơi. Cách chỗ cầu thang không xa có một giàn nho, đối diện giàn nho là phòng của Tần Việt.
"Hết rồi, bọn họ không chịu nói gì hết." Lúc này Lâm Thông chợt bình tĩnh lại, chăm chú nhìn Lâm Khinh Chu, "Như lần trước tôi đã nói, bọn họ sẽ không đề cập nhiều đến chuyện của anh Tần, cứ như những chuyện đó là một bí mật trên đảo, cha tôi còn chẳng cho tôi tới tìm anh Tần."
"Lâm Khinh Chu, có thể anh không biết, cũng không quan tâm mấy năm nay anh Tần sống thế nào, nhưng anh đừng tổn thương anh ấy nữa, anh ấy đã đủ khổ rồi."
Có lẽ bởi vì cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với Lâm Thông, tối đó Lâm Khinh Chu mất ngủ, đến tối muộn mới thiếp đi, nhưng ngủ không yên ổn, người như trôi trên mặt biển, chìm nổi ngả nghiêng, lúc tỉnh lúc mơ.
Giữa cơn nửa mơ nửa tỉnh, cậu như trở về mùa đông mười năm trước, ngày cậu theo Lâm Lung xuất ngoại. Đó chắc là tuần thứ hai sau khi chôn cất bà ngoại, cuộc sống của cậu lúc đó rất mơ hồ, không nhớ được rõ lắm, chỉ cảm thấy có lẽ đã trôi qua những thời điểm ấy.
Hôm đó giống như lúc chôn bà ngoại, trời đổ một cơn mưa nặng hạt, máy bay bị trì hoãn hai tiếng, Lâm Khinh Chu ngồi trong đại sảnh sân bay, vô tri vô giác hệt như một con rối xinh đẹp.
Lục tục có người đi ngang qua trước mặt cậu, có người khóc, có người cười, có người chờ mong, có người lưu luyến, song Lâm Khinh Chu không nhìn thấy cũng chẳng nghe được, ở trong mắt cậu, tất cả mọi người chỉ là từng đốm đen nhỏ biết chuyển động, cậu không cảm nhận được cảm xúc của họ.
Nhưng đến khi họ bắt đầu lên máy bay, Lâm Khinh Chu bỗng cảm thấy không thở nổi, tựa như có ai đó khoét đi thứ quan trọng nhất trong cơ thể cậu, cậu trở nên mục rỗng, cũng đớn đau.
Cậu hốt hoảng quay đầu nhìn lại, nhưng không nhìn thấy được gì, trong sân bay toàn người với người, nhưng cậu không biết mình muốn tìm cái gì. Lâm Lung ở phía sau đẩy cậu một cái, giục cậu đi.
Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh, trong tiếng ầm vang to lớn, Lâm Khinh Chu đau khổ nhắm mắt lại, trong tâm trí không ngừng hiện ra sắc máu đẫm tươi cùng một gương mặt tái nhợt...
Cậu vươn tay bắt lấy, nhưng gì cũng không bắt được, đau lòng đến mức khó thở...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT