"Hôm đó em thật sự bị anh ấy làm cho sợ khiếp vía, cầu xin anh ấy rất lâu, xin anh ấy sau này đừng tự dậy, chờ em lại đỡ ảnh, hoặc ít nhất là để em ở bên cạnh nhìn, nhưng ảnh không chịu, vẫn ngày ngày phân cao thấp với mình."

"Vậy nên anh đừng nhìn bây giờ ảnh xuống giường lên giường nhanh nhẹn mà lầm, thật ra đều do ngã hết lần này đến lần khác ra cả. Lần đó bị thương dây chằng, tới bệnh viện may hai mũi, sau khi về nằm trên giường nửa tháng, không thể động đậy được, hễ động một tí là đau đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu."

"Còn có một lần, ông chủ ra ngoài đi dạo, con đường mòn kế bên đột nhiên có mấy đứa trẻ xộc ra, ông chủ hết hồn, bởi vì người anh ấy ngửa về sau nên không kiểm soát được trọng tâm của xe lăn, cả người lẫn xe đều ngã lật."

"Lúc đó anh ấy theo bản năng kéo xe lăn, muốn giữ vững xe lăn, nhưng vẫn không chống được, một tay bị kẹt vào căm xe, đau không thốt ra tiếng nổi, run rẩy cả người. Em... em cũng rất vô dụng, thấy như thế thì bị dọa ngu người, hoàn toàn không biết phải làm sao, sau đó phải nhờ ông chủ gọi em, em mới..."

Những hồi ức này từng chuyện từng chuyện đều đau khổ muôn phần với tiểu Yểu, hai tay cô bụm mặt, sau cùng gần như không thể nói tiếp. Huống chi là Tần Việt đích thân trải qua nó.

Lâm Khinh Chu bất giác cong lưng, hàm răng cắn kêu ken két. Cậu cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang quặn đau, giống như bị chiếc xe lăn của Tần Việt cán qua chẳng lưu tình, xoắn thành bùn nhão...

"Dù sao cũng gần như vậy, còn những chuyện khác, ông chủ anh ấy... hình như không quá hứng thú với cái gì, mấy năm nay ngày nào anh ấy cũng sống như vậy, nếu phải nói thì là rất thích đọc sách, cũng thích vụn băng xanh, sinh nhật hàng năm sẽ tự đặt cho mình một bó hoa hồng xanh trắng, cái khác thì hết rồi."

Thật ra chính tiểu Yểu cũng không biết tại sao lại nói với Lâm Khinh Chu những điều này, tất cả hồi ức của quá khứ, đau khổ xác xơ, cô vẫn luôn coi chúng nó như bí mật của riêng mình và ông chủ, nhưng hôm nay lại nói bí mật này cho một vị khách mới quen biết chưa lâu, không biết sẽ rời đi lúc nào nghe.

Có lẽ bởi vì ông chủ đối xử với người này khác chăng, chỉ khi ở trước mặt người này, ông chủ mới có một chút sức sống, chứ không chỉ sống lãnh đạm như một cái xác biết đi.

"Anh Lâm, không giấu gì anh, trước đây em cứ cảm thấy, ông chủ thờ ơ với cả mạng sống của mình, chẳng qua chỉ đang bấu víu một hơi thở nào đó, ngày nào đó hơi thở đó lụi tàn, ông chủ cũng mất, có một dạo em vô cùng... vô cùng lo."

Lúc nói đến đây cô nghẹn ngào, dừng một hồi lâu mới nói tiếp: "Về sau có lẽ ông chủ cũng nhìn ra nỗi lo của em, an ủi em nói anh ấy sẽ không chết, anh ấy sẽ ở mãi trên đảo San Hô."

Hôm nói lời này là một ngày bão, bên ngoài mưa to gió lớn, hoa giấy trong sân bị thổi ngã Đông ngã Tây, ông chủ ngồi trên xe lăn tựa cánh cửa, bình tĩnh nhìn ra ngoài.

Tiểu Yểu sợ anh bị cảm, muốn đẩy anh vào phòng, nhưng Tần Việt nghiêng đầu nhìn cô, nở với cô một nụ cười rất lạnh nhạt: "Cô sợ tôi chết phải không?"

Anh hỏi quá thẳng thắn, tiểu Yểu ngớ người ngay tại chỗ, không biết phải mở miệng thế nào. Tất nhiên cô sợ, nhưng cũng sẽ không thừa nhận thẳng, cô không thể nói.

"Sau đó ông chủ nói với em, anh nói anh sẽ không chết, anh sẽ... sẽ luôn ở lại..."

Cuối cùng người nói không nói tiếp được nữa, âm giọng ngày một nghẹn ngào, mặt cũng cúi gằm. Kẻ nghe cũng đứng trên bờ sụp đổ.

Túi chườm trên mu bàn chân đã tan một ít, nước đọng bên ngoài túi trượt xuống rơi vào chăn, nhòe mấy đốm nhỏ sẫm màu. Lâm Khinh Chu lấy ngón tay ấn nhẹ, có cảm giác lành lạnh ướt át.

Trái cổ cậu di chuyển, ngắc ngứ nói cảm ơn. Tiểu Yểu tưởng cậu vì chuyện túi chườm, bèn nói: "Anh không cần khách sáo vậy đâu." Cô đứng dậy, mắt đỏ hoe, "Vậy em ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi đi nhé."

Sau đó Lâm Khinh Chu ở lì trong phòng không ra ngoài, cho đến giờ cơm trưa tiểu Yểu lên lầu gọi cậu.

"Anh Lâm, em cũng không biết anh có sắp xếp khác không, nên đã làm cho anh một ít đồ ăn, anh ăn tạm chút đi."

Trên mặt tiểu Yểu treo nụ cười, đã chẳng còn nhìn ra những cảm xúc bi thương hơn một giờ trước. Lâm Khinh Chu theo cô xuống lầu, lúc đi ngang góc rẽ kia bước chân dừng lại, lồng ngực chợt dâng lên một cơn đau âm ỷ.

Tiểu Yểu quay đầu nhìn cậu: "Anh Lâm, anh sao vậy?" Lâm Khinh Chu đuổi kịp bước chân cô, thản nhiên nói, "Không có gì."

Lúc xuống lầu dưới phát hiện Tần Việt đã ngồi trước bàn ăn, nhưng chưa động đũa, đang lật cuốn sách trong tay. Nghe thấy tiếng động ngước mắt lên, rồi mau chóng cụp xuống, khép trang sách lại.

Vẫn là cuốn trước đó. Có điều vị trí kẹp bookmark đã gần sát mặt sau, nhìn vào chỉ còn vài trang giấy mỏng. Cuối cùng sắp đọc xong rồi.

Trước đây anh cậu rất thích đọc sách, thiên văn, địa lí, lịch sử, triết học, hay tiểu thuyết mạng nhàm chán, cái gì cũng đọc.

Giống như tiểu Yểu nói, anh cậu quá khổ, hồi trước khổ, về sau vẫn khổ, dường như số mệnh bao giờ cũng khắt khe với anh.

Cơn đau trong lòng kéo dài không dứt, cổ họng nghẹn cứng khó mà hít thở, Lâm Khinh Chu nhắm chặt mắt.

Giây tiếp theo, cậu bình tĩnh ngồi xuống đối diện người đàn ông, ngón tay đặt trên mặt bìa của cuốn sách đó.

"Ông chủ Tần."

Lúc này tay của Tần Việt cũng không buông ra, ngón tay của hai người vì vậy mà gần sát, Lâm Khinh Chu chỉ cần cử động nhẹ, là có thể nắm lấy ngón tay xinh đẹp ấy.

Móng tay thiên dài, phần đầu có hình trăng khuyết nho nhỏ.

Tần Việt gập tay lại, khẽ đáp: "Ừm." Bây giờ mới dùng một tay khác cầm đũa lên, gắp đĩa rau sống bên tay, nhai từng miếng từng miếng nhỏ.

Tốc độ ăn cơm của anh luôn rất chậm, trước đây đã vậy, đến mức Lâm Khinh Chu thường không tài nào gắn anh với nhóc ăn mày cướp oden của cậu, ăn ngấu ăn nghiến suýt sặc chết mình thuở đầu gặp mặt.

So với mình, Lâm Khinh Chu cảm thấy Tần Việt càng giống cậu ấm được nâng niu từ bé hơn, dù là làm gì cũng đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi mắt.

"Hôm nay anh Lâm có sắp xếp gì không?" Tiểu Yểu đột nhiên hỏi.

Lần này Lâm Khinh Chu lên đảo là vì Tần Việt, đương nhiên không có sắp xếp gì. Ánh mắt cậu vô thức quét qua mặt Tần Việt, thuận miệng nói: "Chắc là ra ngoài đi đó đây thôi."

"Nhưng không phải chân anh bị thương sao, không thì ở lại homestay đi, đúng lúc ngày mai là sinh nhật ông chủ, em tính làm bánh kem, chúng ta cùng nhau ăn món gì đó, cũng náo nhiệt hơn. Anh cảm thấy thế nào?"

Được tiểu Yểu nhắc nhở, Lâm Khinh Chu mới nhớ ngày mai chính là sinh nhật của cậu và Tần Việt.

Là cậu tự chủ trương đặt sinh nhật của Tần Việt vào ngày này.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, Tần Việt vậy mà đã luôn coi ngày này thành sinh nhật của mình.

Lâm Khinh Chu cong ngón tay, đè bụng ngón tay lên hình trăng khuyết đáng yêu kia, ngón tay đó bỗng động đậy, hình như muốn rút về.

Lâm Khinh Chu dùng chút sức, đè chặt hơn, sau đó ngón cái cũng thò ra, hai ngón tay cầm lấy ngón tay kia của đối phương, vuốt ve.

"Được." Lâm Khinh Chu mỉm cười, cảm thấy ánh mắt Tần Việt đưa tới, cũng nhìn qua, khoé môi gợi lên một độ cong vui vẻ, "Có điều tôi cũng không thể ăn không uống không được, ông chủ Tần muốn quà gì?"

Tần Việt chau hai mày, nói chắc như đinh đóng cột: "Không cần."

Giây phút cúi đầu, sợi tóc ở sườn mặt rũ xuống, khẽ quẹt lên trái tim của Lâm Khinh Chu.

Ánh mặt trời ngoài khung cửa rọi vào, ánh nắng và bóng râm loang lổ đậu lên người của người đàn ông, Lâm Khinh Chu nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình.

Thịch, thịch, thịch.

Thanh to thế lớn, chấn động lòng người.

Cả một buổi chiều sau, Lâm Khinh Chu đều ở cạnh Tần Việt đọc sách, năm đó lúc thi đại học nếu cậu cũng có thể tịnh tâm giống như hiện giờ, e không phải đậu Đông âm viện, mà là Thanh Bắc.

Sập tối lại đổ một cơn mưa, bầu không khí ẩm thấp hơi ngột ngạt, vết thương cũ của Tần Việt quấy phá, thỉnh thoảng lại bóp chân vài cái.

Lâm Khinh Chu ngồi xổm bên chân anh, giúp anh mát-xa hai chân theo cách bác điều dưỡng đã dạy cậu lúc trước. Tần Việt chỉ cau mày không mấy tình nguyện, nhưng cũng không từ chối.

"Ông chủ Tần, anh tin vào duyên phận không?" Một lúc sau, Lâm Khinh Chu bỗng hỏi.

Lúc bấy giờ, Tần Việt đang thất thần nhìn hai con chim sẻ đang cùng nhau kiếm ăn trong sân, nghe vậy dừng tầm mắt lên mặt Lâm Khinh Chu, gương mặt lạnh nhạt, chẳng qua ấn đường hơi nhíu.

"Hay nói cách khác, ông chủ Tần, anh tin quan hệ trời định giữa người với người không?"

"Không tin." Im lặng chốc lát, Tần Việt nhạt nhẽo nói.

"Vậy sao." Lâm Khinh Chu bật cười, bàn tay nắm nhẹ lấy ngón trỏ của Tần Việt, "Nhưng tôi tin, tôi luôn cảm thấy dường như tôi với ông chủ Tần đã gặp nhau ở đâu rồi."

"..." Câu thổ lộ này quá cổ lỗ sĩ cũng quá trắng trợn, đến độ người mà tám ngọn gió cũng không thổi lay hiếm khi không chống đỡ nổi, đột ngột rút tay về, lăn xe lăn trốn về phòng.

Lâm Khinh Chu ngồi xổm ngay tại chỗ cười lớn hô hố, cười đủ rồi thì chạy đi gõ cửa phòng Tần Việt, "Ông chủ Tần đừng giận mà, vừa rồi tôi đã đường đột, thế nhưng tôi thật sự khó nén tơ vương với ông chủ Tần đấy."

Cậu y hệt Đăng Đồ Tử, chẳng nói được một câu đàng hoàng, trong chớp mắt lại bắt đầu nói nhăng nói cuội, trong căn phòng đóng chặt có thứ gì đó theo tiếng rơi xuống. Bịch.

Lâm Khinh Chu lại buồn cười, cậu dựa nghiêng trên cửa, tựa trán: "Vậy nên ông chủ Tần ơi, rốt cuộc khi nào anh mới bằng lòng lấy thân báo đáp đây?"

Rõ ràng giọng cậu chứa ý cười, nhưng nếu lúc này Tần Việt ở trước mặt cậu, sẽ phát hiện biểu cảm trên mặt cậu còn khó coi hơn khóc.

Mặc dù vết thương đã được xử lý, nhưng sáng hôm sau thức dậy mu bàn chân của Lâm Khinh Chu vẫn sưng tấy. Chẳng qua nhờ vào khả năng chịu đau mấy năm nay rèn đúc được, chút đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.

Xuống đến góc rẽ của tầng một, tiểu Yểu vừa hay đi ra từ nhà bếp.

"Chào buổi sáng anh Lâm, hôm nay anh dậy sớm thật."

"Ừm, chào buổi sáng."

"Chân anh sao rồi, còn đau không?"

"Không sao nữa rồi." Lâm Khinh Chu nói.

"Vậy thì tốt, em còn lo hôm nay anh không đi được." Cô chờ ở đầu cầu thang, "Đúng lúc, em có thứ này muốn cho anh."

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Mấy chương này coi như là bước đệm sau khi tỉnh lại, tiếp theo bé Lâm sắp thẳng thắn theo đuổi anh trai rồi ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play