Đáng tiếc thay, thứ đầu tiên nó nhìn thấy không phải gương mặt xinh đẹp của anh nó trong mơ, mà là trần nhà của phòng mình, còn anh nó thì bên đứng ngoài, không kiên nhẫn gõ cửa, "Lâm Khinh Chu, rời giường, Lâm Khinh Chu..."
Mấy phút đầu, Lâm Khinh Chu không phân biệt được hiện thực và hư ảo, tỉnh được một lúc lâu, mới nhớ ra mình đã làm cái gì.
Nói chính xác hơn, là đã mơ cái gì.
Cảm giác dính nhớp dưới thân cũng liên tục nhắc nhở nó.
- - Muốn chết.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Lâm Khinh Chu.
Nó cảm thấy chắc chắn là mình điên rồi nên mới nằm mơ như vậy. Mơ kiểu mơ đó cũng thôi đi, nhân vật chính lại còn là anh nó.
Nhưng anh nó là nam, mặc dù anh nó rất đẹp, nhưng có đẹp hơn anh nó cũng là nam!
Lâm Khinh Chu hơi suy sụp, đến mức nó muốn nó muốn lao tới nhà Đầu To, xử quách tên Đầu To đáng chết kia cho rồi.
Nhưng anh nó vẫn đứng ở ngoài gọi nó, giục nó dậy. Lâm Khinh Chu không có mặt mũi nào gặp người ta, nhưng cũng không thể núp trong phòng không ra khỏi cửa, chỉ có thể lí nhí đáp cách tấm chăn: "Dậy, dậy rồi."
Bấy giờ anh nó mới hài lòng, bước lên cầu thang xuống lầu.
Lâm Khinh Chu ra khỏi chăn, nhìn trần nhà, vẫn muốn chết.
- - Sao lại như thế này!
Cậu thiếu niên chưa từng xem phim, cũng chưa từng mơ loại giấc mơ có màu sắc này.
Thế mà vừa bắt đầu là ra cả giấc mơ kinh hãi thế tục nhường này, một nhân vật chính khác trong mơ còn là anh nó, bị doạ khiếp vía rồi, cả một ngày sau đó không sao dám nói chuyện với anh nó, cũng không dám nhìn người ta, hiếm khi chăm chỉ trốn ở trong phòng viết ca khúc.
Đây là chuyện Lâm Khinh Chu đã hứa với anh nó, phải viết một bài hát tặng anh trước khi nhập học, Lâm Khinh Chu cực kỳ nghiêm túc với việc này, thật tình còn để tâm hơn thi đại học, thường hay đem quyển ghi chú theo bên mình, tìm linh cảm mọi lúc mọi nơi.
Mà Tần Việt tưởng sự khác thường của nó là vì tối qua mình cười quá đáng, đả kích lòng tự trọng của cậu nhỏ, vậy nên ăn tối xong liền kéo cậu nhỏ lại muốn trốn xin lỗi.
"Anh trai sai rồi, đừng giận nữa, nha?"
Lâm Khinh Chu vẫn không nhìn anh, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm giày mình.
"Em không giận."
Hằn học thành thế này rồi, không giận mới là lạ. Có điều xưa nay cậu nhỏ miệng cứng lòng mềm, Tần Việt biết rõ phải làm sao dỗ người vui vẻ nhất, bèn tính ôm vai nó giống như mọi ngày.
Nào biết lòng bàn tay mới phủ lên, đã bị Lâm Khinh Chu phản ứng mạnh đẩy ra: "Anh đừng chạm vào em!"
"Không đến mức đó chứ? Tức giận vậy à?" Tần Việt hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không quan tâm sự phản kháng của Lâm Khinh Chu, nắm cổ tay người kia úp lòng bàn tay lên ngực mình, "Vậy em đánh anh, đánh đến khi em hết giận mới thôi, nha?"
Hành động này trực tiếp đòi luôn mạng của Lâm Khinh Chu, đến việc nhìn anh nó nó còn không dám, bây giờ lại kề thẳng lên ngực anh nó, mà trái tim bên dưới lồng ngực đập mạnh mẽ vững vàng đến thế, hệt như kinh lôi nổ từng tiếng bên tai Lâm Khinh Chu.
Những cảnh tượng vô cùng hỗn loạn trong mơ đua nhau phát lại trong đầu. Anh nó đỏ ửng đuôi mắt gọi tên nó: "Lâm Khinh Chu." "Lâm Khinh Chu." "Chu Chu."
Mái tóc dài của anh nó tản trên mặt nó, bên cổ, cũng xõa trước ngực nó, nó nắm mái tóc dài kia, kéo anh nó về phía mình, từng cái hôn, va chạm nồng cháy của bọn họ, nó nghe anh nó rơi lệ bởi vì đau, vì vui sướng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khiến máu huyết người ta sục sôi...
Nó cho anh nó, nó muốn anh nó, nó kéo anh nó sa vào trong biển cả đen thẳm...
Nó hoàn toàn kiểm soát anh nó, cũng bị anh nó kiểm soát.
Quá đáng sợ, cũng quá...khiến người ta phấn khích.
Chết mất thôi.
Lâm Khinh Chu cảm thấy mình như một thằng thần kinh, bởi vì một bộ phim, một giấc mơ mà đã biến thành bộ dạng thế này. Nếu bị Tần Việt biết, nhất định sẽ chán ghét nó, ghét bỏ nó.
Ngón tay nó co quắp lại, siết chặt thành nắm đấm, nhưng nó đánh không được, nó không thể đánh anh nó.
"Anh." Hôm nay lần đầu tiên nó gọi anh nó, "Em không tức giận, em chỉ..." Chỉ cái gì, nó không nghĩ ra lý do. Nhưng Tần Việt lại xoa đầu nó, bảo, "Anh biết, đợi lát nữa gặp Đầu To, anh giúp em đánh nó."
Đây là coi sự bất thường của nó là di chứng của bộ phim ngày hôm qua, Lâm Khinh Chu "ừm" một tiếng, không định giải thích. Suy cho cùng là lỗi của Đầu To, cái nồi này Đầu To gánh không oan.
"Vậy bây giờ mình qua?"
Đầu To không phải con một, trên nó vẫn còn một chị gái lớn hơn nó sáu tuổi, tên Lý Lê, học đại học thiết kế trang phục, năm ngoái vừa tốt nghiệp.
Chị Lý Lê là một người kiêu ngạo, không chịu được chuyện sếp lải nhải, qua ba tháng thử việc liền từ chức về đảo San Hô, tự mở cửa hàng bán đồ online.
Lúc đó mua sắm online mới phát triển không lâu, ai cũng dò đá qua sông, thiết kế cửa tiệm không hoa hoè hoa sói như hiện giờ, chị Lý Lê tự thiết kế phong cách, vẽ mẫu đồ, sau đó lấy máy ảnh tùy tiện chụp ảnh quảng bá lên tiệm chờ có người đặt đơn, rồi đi làm.
Tuy không có uy thế so với các cửa hàng giao hàng mấy giây, nhưng chị theo con đường chất lượng cao, thu hút được không ít khách hàng.
Ban đầu chị có người mẫu hợp tác của riêng mình, là sinh viên đại học Đông thành, giá rẻ, lịch trình cũng dễ sắp xếp, nhưng trúng nghỉ hè thì bó tay -- các sinh viên đều về nhà.
Vậy nên chị Lý Lê tia đến em trai xinh đẹp nhà hàng xóm.
"Chậc chậc, bé cưng của chị ơi, em ăn cái gì lớn thế, làn da này...đẹp đến mức khiến chị muốn lột lớp da này xuống đổi lên người mình." Trước khi chụp ảnh chị Lý trang điểm đơn giản cho Tần Việt, chủ yếu là đánh chút highlight và khối mũi, như thế chụp ảnh ra sẽ đẹp hơn.
"Đệt, chị, chị có thể đừng làm người ta sợ như vậy không, trời nắng chang chang doạ em nổi hết da gà." Đầu To sờ cánh tay mình, thiếu đòn mà nói. Lý Lê lập tức ném cọ trang điểm qua, "Đồ xấu như mày hiểu cái gì, câm mồm!"
Vừa nghiêng đầu phát hiện Tần Việt đang mím môi, khoa trương la to: "Ôi trời ơi cục cưng, đừng mím! Đây là kiểu ombre phổ biến nhất hiện nay, mím là bay đó!"
Tần Việt không quen với thứ trét trên môi, dính dính rất khó chịu, không quen hơn là mình cũng hai mươi hơn rồi mà còn bị kêu là cục cưng, đôi mày cau chặt đến độ có thể kẹp chết ruồi.
Không vui tương tự còn có Lâm Khinh Chu, nó không nghe nổi người khác gọi anh nó như vậy, trong lòng khó chịu, như bị nghẹn cái gì đó.
Nhất là chị Lý Lê còn cẩn thận dùng ngón tay chùi môi anh nó, động tác kia nhìn quá thân mật, khiến Lâm Khinh Chu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Dẫu nó biết đây chỉ là đang trang điểm, là động tác hết sức bình thường. Nhưng vẫn khó chịu.
"Vết sẹo ở khóe mắt em, để chị nghĩ xem phải làm sao, che hay là không che...chậc, người trông xinh đẹp, ngay cả sẹo trông cũng đẹp đến thế, chị không biết nên chọn sao luôn..."
Sẹo khoé mắt.
Từ góc độ của Lâm Khinh Chu không nhìn thấy sẹo, nhưng nó biết vết sẹo đó đến từ đâu -- đó là năm Tần Việt vừa đến đảo San Hô, bị gà trống lớn mổ.
Hơn nữa con gà trống mổ Tần Việt còn là của nhà chị Lý Lê. Đó là hai ba ngày trước khi Lâm Khinh Chu về Đông thành, khoảng thời gian đó mấy bộ phim võ hiệp của ngài Lâm đang liên tục phát sóng trên truyền hình, trong bộ phim Lâm Khinh Chu và Đầu To thích xem có một ông lão võ công rất lợi hại, rất thích ăn gà ăn mày.
Hai đứa nhỏ xem mà thèm, liền đến ổ gà nhà Đầu To trộm gà, chuẩn bị học như trong phim, cũng làm cho mình một con gà ăn mày thử xem.
Kết quả chưa bắt được gà, lại chọc tức mấy con gà trống bên trong, rượt mổ hai tên gây rối khắp sân vườn.
"Á á á á á..."
"Lâm Khinh Chu mày đi bắt tụi nó mau!"
"Đó là gà nhà mày, mày lên!"
"Ò ó o..."
"Cục cục tác..."
Tiếng kêu của gà trống gà mái, tiếng quỷ khóc sói gào của hai đứa, hiện trường nháo nhào.
Cuối cùng vẫn là Tần Việt nghe thấy tiếng, chạy qua giải cứu tụi nó dưới mỏ con gà trống, nhưng vì vậy Tần Việt cũng bị thương -- lúc bảo vệ Lâm Khinh Chu, anh bị một con gà trống mổ một cái, vừa vặn ở dưới khoé mắt, suýt soát là vào mắt rồi.
Thật ra vết thương không lớn, nhưng chảy máu, Lâm Khinh Chu ngay lập tức bị dọa khiếp vía, miệng run cầm cập không nói nên lời.
Đến khi Lâm Khinh Chu về Đông thành, bên mắt Tần Việt vẫn dán băng cá nhân, tận đến gần nửa tháng, vết thương đó mới lành hẳn, để lại một vết sẹo màu hồng nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT