Lâm Khinh Chu không có thiện cảm với tên này hơn, cảm thấy đối phương tới khắc nó, chuyện hễ đụng phải đối phương là không có gì tốt đẹp, trước đó thì giật đồ ăn của nó, lần này suýt chút đã doạ nó chết đứng.
Nghe giọng của bà ngoại còn muốn cho người vào trú mưa, sao mà được!
Ý thức lãnh địa trong lòng Lâm Khinh Chu lập tức dâng cao, xỏ dép lê lao thẳng xuống lầu.
Nó nhất định phải ngăn bà ngoại, không thể để tên ăn xin bẩn kia vào cửa!
Bằng không nhóc ta lại cướp dưa hấu của nó thì làm sao giờ!
Nhưng đã trễ, khi Lâm Khinh Chu xuống dưới, bà ngoại đã gọi người vào, đang cầm khăn lông lau cái đầu nhỏ nước tong tỏng của tên ăn xin kia.
Tên kia đứng ở cửa, ngoại trừ cái tay chùi khăn lông, những bộ phận cơ thể khác đều bất động, như thể biết mình đang trong tình trạng nào, nên không dám tiến vào nhiều hơn.
Nhưng Lâm Khinh Chu vẫn đang tức giận, chỉ người nổi giận đùng đùng hỏi Đậu Hiểu Hoa: "Bà ngoại, tại sao ngoại lại cho nó vào! Nó bẩn như vậy! Còn cướp đồ ăn của con!"
Cơ thể tên kia cứng đờ một cách rõ ràng, động tác lau tóc cũng dừng lại, dè dặt nhìn Đậu Hiểu Hoa, như biết vị này mới là người có thể quyết định mình đi hay ở.
Mưu mô quá thể! Lâm Khinh Chu tức ói máu, bổ nhào qua ôm lấy cánh tay của Đậu Hiểu Hoa, "Ngoại ơi, con không thích nó, ngoại mau đuổi nó ra đi!"
Ngờ đâu bà ngoại bình thường rất chiều nó hôm nay lại đứng về phía tên kia, thậm chí còn nghiêm túc dạy dỗ nó: "Chu Chu, hôm nay con không ra sao hết, đừng quậy nữa."
Đến tên nhóc ăn mày kia lại hoà nhã hiền từ: "Cậu bé, nào, qua với bà, đi tắm rửa trước, thay một quần áo sạch sẽ, lát kẻo cảm lạnh."
Hai người liền nối đuôi lên lầu, Lâm Khinh Chu bĩu môi theo sau, phát hiện bọn họ vào lại còn là phòng của cậu, lập tức tức giận nữa: "Ngoại, tại sao ngoại để nó vào phòng con! Sàn của con sẽ bẩn mất!"
Đậu Hiểu Hoa hoàn toàn phớt lờ cậu, dẫn người vào nhà tắm, chỉ cho đối phương mở bên nào là nước nóng, mở bên nào là nước lạnh, rồi kéo cửa nhà tắm, ra ngoài.
Lâm Khinh Chu đứng đực ở cửa nhà vệ sinh, phồng má hệt như con cá nóc, mắt trợn trừng rất to. Đậu Hiểu Hoa đi đến đâu, nó liền theo đến đó, mũi khịt ra tiếng, bày tỏ sự không hài lòng mạnh mẽ của mình.
"Ngoại, ngoại lấy quần áo của con ạ, chắc ngoại không định đưa đồ con cho thằng nhóc đó mặc đâu há, con không đồng ý!"
Cuối cùng Đậu Hiểu Hoa cũng không làm ngơ nó nữa: "Bé Chu, thằng bé chỉ là một đứa bé không lớn hơn con bao nhiêu, nếu như ngày nào đó con bị thương khắp người chạy bên ngoài không nhà để về thế này, bà ngoại hi vọng cũng có người có thể giúp đỡ con, con hiểu không."
Nét mặt bà ngoại quá nghiêm túc, mặc dù trong lòng Lâm Khinh Chu không chịu thua, thầm nghĩ, con còn lâu mới lưu lạc thành bộ dạng này. Nhưng cuối cùng không phản đối nữa, chỉ thở hổn hển đá tủ quần áo, nói: "Không được lấy bộ này, bộ này con thích, cho nó bộ màu lục ý."
Lúc tên kia tắm rửa xong đi ra, Lâm Khinh Chu đang ngồi ở đầu giường chơi game, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, thấy được cả người lập tức điếng người -- đây thật sự là tên ăn mày bẩn trộm oden của nó ư, sao tắm xong lại biến thành thế này!
Lâm Khinh Chu lúc đó vẫn rất đơn thuần, trong đầu cũng không có bao nhiêu vốn từ khen ngợi người ta, suy nghĩ duy nhất chính là cảm thấy người này đẹp, đẹp hơn cả hoa khôi lớp bọn nó!
Hơn nữa nào chỉ là hoa khôi lớp, Lâm Khinh Chu lớn đến nay, chưa từng gặp người đẹp hơn tên này, quả thật như mấy ngôi sao nữ trong ti vi vậy.
Vậy nên nó ngốc nghếch hỏi đối phương: "Anh anh anh...anh là con gái hả?"
Người kia dường như rất phản cảm câu hỏi của Lâm Khinh Chu, bày ra vẻ mặt chán ghét rất rõ ràng, mím chặt môi dưới, nói: "Tôi không phải."
"Không phải vậy sao anh để tóc dài, chỉ có con gái mới thế này, tui chưa thấy con trai để tóc dài bao giờ, anh kỳ lạ quá."
Sắc mặt tên kia càng xấu hơn, không để ý tới Lâm Khinh Chu nữa, đi thẳng ra khỏi phòng. Lâm Khinh Chu tức muốn phổi, lấy đệm lò xo coi như mặt người này mà giẫm: "Trông đẹp thì hay lắm sao! Giả ngầu thì giỏi lắm hả! Có tóc dài ghê gớm lắm chắc..."
Bởi vì có mặt tên đáng ghét kia, Lâm Khinh Chu núp trong phòng suốt không thèm ra, mưa gió bên ngoài dữ dội hơn cả lúc mới bắt đầu, trong đại sảnh dưới lầu truyền tới vài tiếng người, có của bà ngoại, cũng có của khách, cười nói vui vẻ, nghe rất náo nhiệt.
Ở trong này sẽ không có tên đáng ghét kia đâu nhỉ?
Bà ngoài chắc không đem dưa hấu của nó cho tên đáng ghét ăn đâu ha?
Lâm Khinh Chu càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, dựa vào đâu tên đáng ghét chiếm đoạt bà ngoại của nó, quần áo của nó, bây giờ còn muốn ăn dưa hấu của nó, còn nó phải núp trong phòng một mình? Đây là nhà nó mà!
Nghĩ đến đây, Lâm Khinh Chu không ngồi nổi nữa, ném máy chơi game xuống chạy xuống lầu.
Tóc tên đáng ghét đã sấy khô, mái tóc vừa dài vừa suôn xoã sau đầu, lúc ngước lên nhìn qua nó đôi ngươi đen nhánh, giống như hai hòn bảo thạch đen vô cùng xinh đẹp.
Nhưng có đẹp hơn cũng không thay đổi được sự thật người này là một tên đáng ghét, Lâm Khinh Chu bĩu môi, đi qua quấn lấy Đậu Hiểu Hoa: "Ngoại ơi, con muốn ăn sinh tố dưa hấu."
Xưa giờ Đậu Hiểu Hoa chiều nó, cũng biết giờ nó đang không vui, không nói hai lời đồng ý ngay: "Được được được, ngoại đi làm cho con."
"Dạ!" Lâm Khinh Chu cố ý cọ cọ Đậu Hiểu Hoa, nhưng ánh mắt lại dừng trên người tên đáng ghét, nhe răng, vẻ mặt khiêu khích hết phần.
Thế nhưng tên kia không tỏ vẻ gì, nhìn nó một cái liền tiếp tục cúi đầu ăn bát mì trong tay. Lâm Khinh Chu để ý thấy mấy vết thương trên người anh ta đã được xử lý qua, băng gạc đủ cỡ gần như quấn kín người, y chang xác ướp.
Lâm Khinh Chu rất mong manh dễ vỡ, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh, tự ham chơi xước chút da cũng phải ôm eo ông bà ngoại kêu ca nhõng nhẽo nửa ngày, càng đừng nói đến mình đầy vết thương như tên đáng ghét này.
Không hiểu sao nó hơi không dám nhìn đối phương, rụt cổ, im lặng ngồi trên ghế khựi móng tay.
Hôm nay bà ngoại làm sinh tố hơi chậm, mãi chưa thấy bà ra, Lâm Khinh Chu đợi chán, không nhịn được bắt đầu liếc ngang liếc dọc, chốc thì ngắm mưa to ào ạt bên ngoài, chốc lại nhìn mấy du khách trong đại sảnh, nhưng nhìn nhiều nhất đương nhiên là tên đáng ghét ngồi ở đối diện.
Tại sao người đẹp thế này lại đáng ghét vậy chớ.
Lâm Khinh Chu nghĩ nát óc cũng không thông được điểm này, đây có lẽ chính là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong?
Tốc độ ăn của tên đáng ghét này nhanh quá, cả cái đầu hệt như chôn vào trong chén, mì không thèm nhai đã nuốt trọn, mấy lần Lâm Khinh Chu thấy anh ta bị nghẹn, nhịn lắm mới không ho ra tiếng.
Nhóc nói năng không suy nghĩ, vào lúc đối phương lại suýt bị nghẹn, quái gở nói: "Cũng không có ai bất thình lình chạy ra cướp ai cướp đồ ăn của anh, anh ăn vội vậy làm gì?"
"Xin lỗi." Kết quả nó vừa dứt lời, lại nghe đối phương chợt lên tiếng. Lâm Khinh Chu không dám tin vào tai mình, "Anh nói...cái gì?"
Một chén mì bị chén cạn sạch cả nước mì, tên đáng ghét lau miệng, lặp lại lời vừa nói với Lâm Khinh Chu: "Xin lỗi."
Hôm đó chỉ tại nhóc đói quá, còn không ăn nữa sẽ đói chết, nhưng giật đồ ăn của người khác chung quy là lỗi của nhóc.
"Ò." Lâm Khinh Chu hoàn toàn không ngờ được đối phương sẽ xin lỗi, khiêu khích nó chuẩn bị chất đầy bụng đột nhiên mất chỗ dùng, quả thật sắp nghẹn chết rồi.
Nhưng nó cảm thấy mình cũng không phải loại người cố tình gây sự, nếu đối phương đã xin lỗi, nó cũng không thể bám riết lấy, như thế sẽ như thể hiện mình lòng dạ hẹp hòi.
"Được thôi, thấy anh tội nghiệp, tui tha thứ cho anh đấy."
Đậu Hiểu Hoa cũng đúng lúc ra tới, thấy hai đứa trẻ có vẻ đang nói chuyện, cười tít mắt hỏi: "Đang nói gì đó?"
Lâm Khinh Chu nghiêng mặt, bệnh làm mình làm mẩy lại tái phát: "Đâu có đâu bà."
Đậu Hiểu Hoa còn lạ gì tính cách của cháu ngoại mình, cũng không chấp nó, mà đặt hai chén sinh tố lên bàn, bảo: "Không có thì thôi, mau ăn đi, bổ hơn nửa trái dưa vào đó, ngọt lắm."
Lâm Khinh Chu hớt hải cầm lấy một chén, ăn hai muỗng rồi mới nhận ra sai sai: "Ngoại, không phải ngoại không thích ăn sinh tố sao, sao lại làm hai chén?"
Dạ dày Đậu Hiểu Hoa không tốt, không ăn được đồ quá lạnh.
"Không phải vẫn còn một người à," Đậu Hiểu Hoa cười nói, sau đó đẩy một phần sinh tố khác về phía trước, "Nào, cháu bé, ăn đi."
"Ngoại, ngoại --" Nó muốn nói sao ngoại có thể làm sinh tố cho tên đáng ghét này, đó là dưa hấu của con! Thế nhưng nó lập tức nhớ tới những lời bà ngoại nói với mình ban nãy, lời đã đến đầu môi lại nuốt về, chỉ trừng tên đáng ghét, bất mãn lẩm bẩm một câu, "Thôi vậy."
"Cháu bé à, con tên là gì, từ đâu tới đây?"
Khác với khi ăn mì ngấu nghiến như vừa rồi, tên đáng ghét ăn sinh tố rất chậm, lúc Lâm Khinh Chu gần thanh lý hết chén, nhóc mới ăn chưa tới một phần ba, tan cả rồi, nhưng nhóc ta đần hết sức, không biết ăn mấy cái đặc trước, mà cầm muỗng nhỏ chậm chạp múc những phần nước tan uống.
Thật là một người kì cục. Lâm Khinh Chu thầm nghĩ.
"Con...con tên Tần Việt." Tần Việt ngẩng đầu, nói ra tên mình bằng giọng rất khẽ, nhưng về việc tới từ đâu thì không nói một chữ. Lâm Khinh Chu cũng nhìn ra nhóc không muốn, không ép nhóc, chỉ hỏi, "Có phải không có chỗ đi không?"
Tần Việt do dự gật đầu.
"Vậy cứ ở lại nơi này của ngoại đi." Đậu Hiểu Hoa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT