Lòng bàn tay của anh có lớp chai mỏng, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường một chút, vừa dán lên da của Lâm Khinh Chu đã làm cơ bắp toàn thân cậu căng chặt.
Tần Việt cảm nhận được chút căng thẳng này, nét mặt thoáng thay đổi, lực tay bất giác nặng thêm, khiến cho người dưới tay than khóc: "Đau! Anh, anh làm em đau chết mất, nhẹ chút đi được không anh..."
Tần Việt dừng hẳn động tác. Sau đó bóp mạnh một cái như trả thù: "Em im miệng."
Lâm Khinh Chu nghiêng mặt qua nắm lấy cánh tay anh: "Nhưng đau thật mà anh, anh làm em đau lắm..."
Ánh mắt Tần Việt tối sầm, quát khẽ: "Lâm Khinh Chu, em cố tình đúng không!"
Lúc này Lâm Khinh Chu thật sự không biết mình lại chọc giận anh cậu chỗ nào, ấm ức nói: "Em cố tình gì mới được?"
Nhưng Tần Việt lại hiểu lầm cậu vẫn đang diễn: "Đừng cố tình nói mấy lời đó!"
"Làm..." Lâm Khinh Chu nhớ lại mấy lời mình nói ban nãy, chẳng qua chỉ là --
[Anh, anh làm em đau rồi, anh nhẹ chút đi.]
[Anh làm em đau quá.]
Lâm Khinh Chu: "..."
Lúc nói không thấy có gì không ổn, bị nhắc như vậy mới nhận ra những lời kia quả thật rất dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi... Cậu không dám nghĩ tiếp, còn nghĩ người sẽ bốc cháy mất.
Cậu lén nhìn anh cậu một cái, phát hiện viền quai hàm của anh banh chặt, song chóp tai đỏ bừng.
Ngượng ư?
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của anh cậu, Lâm Khinh Chu cảm thấy mình lại được rồi.
"Anh, em không thấy mình đã nói lời gì kì cục hết, chỉ nói anh làm em đau lắm, xin anh nhẹ chút thôi mà..."
"Lời này có gì sai sao? Hay nói..." Cậu nắm lấy cánh tay Tần Việt lần nữa, nửa xoay người, hôn lên cổ tay xinh đẹp ấy, ngân giọng khẽ bảo, "Hay nói anh tự nghĩ đến cái gì đó, hử?"
Lâm Khinh Chu cực kỳ thích trêu anh cậu, anh cậu da mặt mỏng, dễ bị trêu, mới nói vài câu là sẽ thẹn quá hóa giận, rồi lại không nỡ làm gì cậu, chỉ đành trừng cậu mà chẳng có sức uy hiếp nào.
Tự cho rằng rất dữ, song nhìn từ góc độ của Lâm Khinh Chu, thực chất là dập dờn sóng biếc, ngậm làn thu thủy.
Nhưng chưa đủ, chụp thủy tinh trên người anh cậu dày và lạnh hơn cả mười năm trước, Lâm Khinh Chu muốn đập vỡ nó, phải để anh cậu ra khỏi cái chụp đó giống như ngày xưa.
Đồng thời phải chính miệng thừa nhận còn yêu cậu, còn cần cậu.
"Anh, nói cho em biết đi, anh đang nghĩ cái gì, hửm?" Môi của cậu vẫn đang dán trên cổ tay Tần Việt, hơi thở ấm nóng tựa nham thạch cuồn cuộn thiêu đốt làn da anh.
Tần Việt giãy, cứ ngỡ người này sẽ không chịu buông tay như trước, không ngờ lại dễ đến bất ngờ, anh mới vùng hai cái, Lâm Khinh Chu đã chủ động thả tay ra, ngồi thẳng người lại, nói: "Được rồi anh, không trêu anh nữa, mau bôi giúp em đi, một lát nữa họ về đấy..."
Tần Việt: "..."
Đợi tiểu Yểu hái hành trong sân xong trở lại, hai người mới vất vả bôi thuốc xong, cô miễn cưỡng nghe được câu cuối cùng:
"Nhưng anh à, anh làm em đau thật đó, lần sau nhẹ chút được không?"
Không biết bị làm sao, rõ ràng là một câu rất bình thường, đặt trong ngữ cảnh hiện giờ không có gì sai, nhưng tiểu Yểu bỗng dừng bước chân, mặt đỏ như gấc.
Cái đầu chết dẫm này của mình tự nhiên đen thui rồi.
"Khụ khụ, anh Lâm, em nhìn ngoài trời có lẽ sắp đổ mưa, nên đã giúp anh lấy thảm vào."
Bởi trận mưa bất thình lình trưa hôm qua, cuối cùng tấm thảm của Lâm Khinh Chu vẫn chưa phơi khô, hôm nay đành đem ra phơi tiếp, trên đường về hãy còn nhớ, sau đó bị gương mặt lạnh tanh của anh cậu dọa, thành ra quên bẵng đi.
"Cảm ơn." Lâm Khinh Chu cài nút áo sơ mi, đứng dậy nhận thảm nhung từ tiểu Yểu, đi về cạnh Tần Việt, "Anh, về sau dùng cái này đi, cái cũ đừng dùng nữa."
Qua một đêm, thảm nhung trên chân Tần Việt lại biến thành tấm mây trắng nền xanh, giống y như tiểu Yểu nói, một khắc cũng chẳng rời.
Lâm Khinh Chu đau lòng, cũng mềm lòng, dỗ anh cậu: "Dùng cũ rồi thì em mua thêm cho anh, vẫn mua kiểu này."
Mà tiểu Yểu vẫn còn nhớ vụ cá cược của hai người, hả hê chờ coi Lâm Khinh Chu chịu thua, thế nhưng cô không ngờ được là, ông chủ của cô lại ngầm chịu cách làm của Lâm Khinh Chu --
Tiểu Yểu trơ mắt nhìn anh Lâm lấy tấm thảm trên chân anh xuống, đổi thành tấm mới. Mà ông chủ của cô chỉ cụp mắt nhìn chứ không làm gì cả.
Lý nào lại vậy!
Tiểu Yểu cảm thấy chắc chắn là mình hoa mắt, bằng không sao có thể như vậy chứ! Đó chính là bé thảm cục cưng của ông chủ, ngủ cũng phải ôm trong lòng! Sao có thể để người khác lấy đi dễ dàng như vậy!
Cô cố dụi mắt mình, nhìn lại -- Cảnh tượng vẫn không thay đổi, trên chân ông chủ vẫn đắp tấm thảm anh Lâm mới mua!
Cùng là thảm, hơn nữa là tấm thảm cùng một kiểu dáng, tại sao cô mua thì không được, mà anh Lâm lại được? Hoá ra ông chủ tiêu chuẩn kép như thế sao?
Chợt, cô nhớ tới vụ cá cược với Lâm Khinh Chu, trong lòng tiểu Yểu rét run, vậy là... Cô sắp có bà chủ thật đấy ư?
"Ông, ông chủ..."
Tần Việt ngước lên nhìn cô, nét mặt như thường: "Ừm?"
Mà Lâm Khinh Chu thì đứng một bên nhìn cô như cười như không.
Vẻ mặt này vốn đã rất ngứa đòn, huống chi bây giờ Lâm Khinh Chu mang gương mặt thế kia, càng thảm không nỡ nhìn. Tiểu Yểu trợn trắng mắt, không nói gì nữa:
"Không có gì ạ, em vào bếp xem giò heo thế nào rồi..."
"
"Em vào bếp phụ... Khụ khụ khụ, khụ..." Lâm Khinh Chu nhấc bước chân, nhưng ngay sau đó đã che ngực ho dữ dội, mặt mũi trắng như giấy.
Ánh mắt Tần Việt sa sầm: "Lâm Khinh Chu, em sao vậy?"
Lâm Khinh Chu tựa lưng vào bàn ăn, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống xuôi theo góc trán, mà còn cứng miệng: "Không sao..."
"Lâm Khinh Chu, nói thật."
"Anh, ngực em đau..."
...
"Không phải chuyện gì lớn, xương sườn và xương ngực không có vấn đề," Bác sĩ nhìn ảnh X quang ngực xong, "Hẳn là chấn thương mô mềm thành ngực, uống mấy ngày thuốc là khoẻ."
Lâm Khinh Chu thở phào, quay người nhìn Tần Việt, lặng lẽ lắc tay anh: "Anh, em không sao, bác sĩ cũng đã nói --"
Chẳng qua cậu chưa nói dứt lời, bác sĩ tóc hoa râm đã đẩy mắt kính trên sống mũi, dạy dỗ: "Có điều thanh niên trẻ sung sức, có việc gì mà không thể nói chuyện tử tế, dựa vào đánh nhau không giải quyết được vấn đề đâu, đánh thân thể mình ra tật thì được một mất mười."
Lâm Khinh Chu: "...?"
Cậu vừa nói dối với anh cậu là té, sao mới đó đã bị vạch trần rồi?
"Cảm ơn chú, nhưng cháu không đánh nhau..." Cậu nói nhỏ với bác sĩ.
"Không đánh nhau?" Ánh mắt sắc lẹm của bác sĩ xuyên qua tròng kính bắn về phía cậu, "Không đánh nhau vết thương đầy mình này ở đâu ra?"
Lâm Khinh Chu mặt không đỏ tim không loạn nhịp: "Té ạ."
Bác sĩ tức đến bật cười: "Thế hả, vậy cậu nói xem, té thế nào mà thành ra như vầy, té xong bóp cổ mình, đấm lên mắt mình một đấm, rồi còn đạp lên lưng một đạp?"
Lâm Khinh Chu: "..."
Sao lại xúi quẩy gặp phải một bác sĩ độc mồm thế này, mắng đến mức cậu không trả lời được.
"Chàng trai trẻ, tôi làm bác sĩ mười mấy năm, mỗi ngày gặp mấy trăm bệnh nhân, vết thương trên người họ là té hay đánh nhau, tôi nhìn phát là ra ngay, khà khà, đừng hòng lừa gạt tôi."
"..." Ngài còn đắc ý ghê.
Lâm Khinh Chu liếc trộm anh cậu, nhưng thấy anh cậu thối hoắc cả mặt, cũng đang nhìn về phía này, Lâm Khinh Chu sợ hết hồn, thu mắt về, nhìn bừa sang một bên. Có tật giật mình rõ rành rành.
Lấy thuốc ở nhà thuốc tầng một xong, hai người chờ taxi ở cửa. Từ trước bữa tối bầu trời đã bắt đầu âm u, may mà chưa mưa, nhưng gió rất to, Lâm Khinh Chu sợ anh cậu bị cảm, vẫn luôn chắn ở đằng trước.
Bởi vì không nhìn thấy mặt của đối phương, gan cậu cũng to hơn, cẩn thận hỏi: "Anh, anh nhìn ra lâu rồi phải không."
Tần Việt nói: "Phải."
Lâm Khinh Chu xấu hổ gãi lông mày: "Thế sao anh không vạch trần em?"
"Do em không muốn nói." Anh đã hỏi không chỉ ba lần, nhưng Lâm Khinh Chu cứ đánh trống lảng, còn muốn anh hỏi thế nào.
Lâm Khinh Chu cũng nhớ tới, lòng thêm khó chịu, cậu quay người, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh cậu chuyên chú: "Không phải xem không muốn nói, chỉ là... Không muốn làm anh lo lắng."
Tần Việt vẫn không vui, cụp hờ mắt: "Vậy sao."
"Đúng vậy, thật sự là vậy," Lâm Khinh Chu dựng hai ngón tay, thề với trời, "Thật ra em đã đánh nhau với người khác, nhưng em sợ anh mắng em, nên không dám nói cho anh biết."
"Với ai." Mặt Tần Việt lạnh hơn.
"Là... Không quen."
Tần Việt không tin, không quen mà đánh thành ra như vậy, tật xấu gì đây?
Lâm Khinh Chu bày vẻ tủi thân: "Không quen thật ấy, là một tên khốn nạn, uống say rồi coi em thành người khác, chưa gì đã đòi đánh nhau với em, em mặc kệ mà không được, cuối cùng thì đánh nhau, đau chết em rồi..."
Trên đảo cũng có một tên ma men điên điên khùng khùng, uống say là thích gây sự, bình thường mọi người đều né hắn ra, nhưng Lâm Khinh Chu không biết việc này, xung đột với người kia cũng có thể lắm.
"Lần sau né hắn ra." Sắc mặt Tần Việt dịu lại, nhưng giọng vẫn không vui mấy.
Lâm Khinh Chu thầm thở hắt ra: "Em biết rồi."
"Khoai lang nướng đê -- Khoai lang nướng vừa thơm vừa ngọt nóng hôi hổi đê --"
Hai người đều chưa ăn tối, ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng, Lâm Khinh Chu bị khơi dậy cơn thèm ăn: "Anh, anh muốn ăn khoai lang nướng không?"
Mặt cậu vốn đã thảm, sau khi bôi đủ loại thuốc thì một lời khó nói hết, thế mà còn không tự giác ngộ, cứ muốn nháy mắt làm nũng với Tần Việt.
Người kia thật tình không đỡ nổi bộ dạng này của cậu, bất giác dời mắt đi, nói: "Đứng yên đó, anh đi mua."
Chú bán khoai lang nướng ở ngay phía họ, Lâm Khinh Chu không tranh với anh. "Ừm."
Cũng chính lúc này cậu mới phát hiện con phố đối diện bệnh viện đã được sửa lại, khác hẳn mười năm trước, mà tiệm hoa nơi họ từng núp lén lút hôn nhau cũng không còn, thay vào đó là một chuỗi tiệm mì trang hoàng cầu kì.
"Này." Khoai lang nướng dán lên mu bàn tay ấm nóng, kéo tâm trí của Lâm Khinh Chu từ con phố trở về, "Sao chỉ mua có một củ?"
"Em ăn đi."
"Vậy thì mỗi người một nửa, ngửi thơm lắm, anh mau nếm thử xem, chắc chắn rất ngọt."
Cậu đưa cho Tần Việt nửa bọc gói, còn mình thì cầm luôn trong lòng bàn tay, nhưng bởi vì nóng quá nên đổi tay liên tục
"Phù, nóng quá nóng quá! Nhiều năm rồi em chưa ăn khoai lang nướng, không biết có còn là vị trong kí ức không..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT