Đứng nghiêm trang với bộ đồng phục của nhân viên phục vụ nhà hàng. Lưu Tuệ Yên cùng vài người mới đang nghe quản lý dặn dò. Hôm nay chính là ngày cô làm việc tại đây với tư cách là người thực tập. Tất cả, đều sẽ thử việc trong một tuần, nếu ai làm tốt theo yêu cầu thì được ở lại nếu không sẽ bị thôi việc.
Mà ở đây, mức lương kha khá. Sẽ rất tiếc nuối khi để mất cơ hội này, ai cũng dặn dò sẽ hoàn thành tốt, không để bản thân phải nghỉ việc.
- Nghe rõ rồi chứ, hãy làm cho tốt vào. Qua một tuần, tiểu thư của chúng ta sẽ đến kiểm tra chúng ta biết chưa? Xong rồi mọi người bắt đầu làm đi, ai mà làm cho khách hàng khó chịu thì đừng có trách tôi.
Ai cũng đồng thanh là đã rõ, quản lý nghiêm nghị thế này thì ai dám cãi lời cơ chứ. Hãy nhẫn nhịn và chịu đựng là một điều quan trong đối với nhân viên, chỉ một lời không đúng là e như rằng tự hại chính mình.
- Rõ.
Vừa dứt lời, mấy người ấy tản ra làm việc của mình. Từng giờ từng phúc trôi qua, mọi chuyện cũng suôn sẻ. Ai cũng năng động và nhiệt huyết. Cứ cái đà này đến một tuần, chắc chắn bản thân mỗi người mới sẽ được nhận làm nhân viên chính thức.
Lưu Tuệ Yên khi dọn dẹp xong một bàn thì có khách hàng mới đi vào, người ấy đặt bíp tết và nước uống. Cô cũng vui vẻ ghi lại mọi thứ rồi quay trở lại bàn bếp.
Khi bưng nước uống đến chỗ của vị khách, chẳng may khi đặt nước uống xuống cô vô tình làm rớt ra áo của người ấy. Tuệ Yên thấy vậy liền hốt hoảng, mới được quản lý dặn dò kĩ lưỡng mà đã lại làm sai ý rồi.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý ạ...
Người kia tuy bị dính bẩn làm cho hơi khó chịu nhưng cũng mỉm cười. Chỉ một lỗi nhỏ như vậy cũng không nên làm to chuyện, lớn tiếng chỉ khiến mọi chuyện rắc rối hơn.
- À tôi không sao, lần sau chú ý hơn nhé. Để tôi lau qua là nó sẽ ổn thôi. Cô làm việc tiếp đi.
Lưu Tuệ Yên bối rối, tuy khách nói là vậy nhưng mình vẫn cảm thấy có lỗi. Trong lòng vẫn phân vân nhưng cô khẽ gật đầu rồi đi chỗ khác. Tuệ Yên tự nhủ nhất định phải thật cẩn thận hơn.
Thoáng qua, tất cả những sự việc này đã lọt vào mắt của một nhân viên khác. Người đó nghĩ rằng, giờ loại được ai thì mình an toàn đến đó. Bây giờ cứ ai có lỗi là phải báo quản lý, nếu không ở đây được thì sẽ chẳng còn chỗ nào mức lương hợp ý mình cả.
" Đừng có trách tôi nhé, loại bớt các cô thì tôi mới được an toàn".
Thấm thoát, bầu trời bắt đầu đã sắp sửa tối. Ca làm của mọi người đã xong, tưởng chừng cứ hết giờ sẽ được về nhưng mọi người bị gọi ở lại.
Ông ta đi qua đi lại nhìn nhân viên một lượt rồi dừng hẳn ở chỗ Tuệ Yên. Không biết vì sao mà sắc mặt ông khó chịu.
- Cô, vừa mới làm việc mà đã khiến khách hàng khó chịu rồi đấy. Sao lại hậu đậu thế hả, mặt mũi cũng sáng sủa xinh đẹp thế này mà vụng về. Nếu không cẩn thận tái phạm lần nữa tôi cho cô nghỉ việc luôn đấy nghe cho kĩ vào. Lần đầu tôi nhắc nhẹ thế này chứ không có lần sau nghe chưa, còn mọi người tôi thấy rằng ngày đầu tiên ai cũng làm rất tốt, hãy phát huy.
" Ơ, cô ta không phải nghỉ việc sao. May mắn thật nhỉ"
Người mách lẻo Tuệ Yên nghĩ thầm, cứ tưởng vi phạm nội quy sẽ bị chỉ trích nặng lề lắm cơ chứ. Thời gian một tuần vẫn còn, từ giờ cô ta sẽ quan sát xem ai làm không tốt.
- Tôi xin lỗi, tôi hứa lần sau sẽ cẩn thận và không tái phạm. Xin lỗi quản lý rất nhiều ạ.
Lưu Tuệ Yên nghe vậy liền áy náy nhận lỗi. Ngày mai phải làm tốt hơn hôm nay. Chỉ cần có một lỗi nhỏ cũng không được khi làm phục vụ.
_________________________________
Mẫu sản phẩm mới trưng bày tại cửa hàng, những bộ trang phục đẹp mắt mới tinh được treo tại một góc trong này. Lưu Tuệ Yên đi qua cũng phải nán nại nhìn ngắm, đây toàn là do chính tay một nhà thiết kế thời trang mà cô yêu thích tạo ra.
- Đẹp quá, bác Zina đã ra mắt bộ mới rồi này.
Đôi mắt cô gái sáng rực khi nhìn chăm chăm vào chúng. Ước mơ và hòa bão lại lần nữa ùa về, đã từ rất lâu khi cô mới lớn, bản thân thừa nhận rất thích vẽ trang phục.Tuệ Yên cũng mong muốn rằng mình sẽ tự tay thiết kế những bộ đồ, nhìn thấy khách hàng mặc chúng là cô cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhưng, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ không bao giờ thực hiện. Tạm gác lại thứ đó sang một bên, giờ đây nếu theo học thiết kế sẽ mất một khoảng chi phí không nhỏ. Chi bằng, hãy làm những công việc khác kiến thu nhập chi tiêu cho bản thân và gia đình.
_____________________________
Chiếc oto sang trọng màu đen đi băng băng trên con đường. Trong xe, tài xế đang tập chung quan sát đường đi. Qua gương phản chiếu, hình ảnh người phụ nữ đang ngồi đằng sau hiện lên rõ ràng.
Cô gái ung dung ngồi vắt chéo chân, lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ngắm nhìn bản thân rồi lấy ra một thỏi son từ trong túi xách thoa nhẹ đầu môi. Đến khi khi đã hài lòng, cô mới đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ.
- Tiểu thư, sắp tới Đường gia rồi ạ.
Tiếng nói vang lên, người phụ nữ khẽ gật đầu. Thoáng chốc, đôi môi nở một nụ cười nhẹ. Dường như nghe đến cái tên này, bản thân cảm thấy rất vui vì chẳng mấy chốc cô ta sẽ làm dâu nhà họ, trở thành phu nhân cao quý.
- Ừm, dạo này không biết Vu Dịch dạo này thế nào nhỉ, tôi nhớ anh ấy quá.
- Tôi nghe nói phải mấy một thời gian ngài ấy mới trở lại đi làm. Chắc Đường tổng vẫn còn đau lòng lắm, tôi nghĩ tiểu thư khi đến đó hãy trò chuyện an ủi thì ngài ấy sẽ vui lên đôi chút.
An ủi sao, nghĩ lại mục đích ngày hôm nay đến Đường gia của cô không phải như vậy. Sau đám tang, Đường Vu Dịch lại chẳng muốn gặp ai cả kể mình nên điều đó khiến cô ta bực tức trong lòng. Nếu Vu Dịch không muốn gặp cô thì cô sẽ chủ động tìm gặp để xem phản ứng của anh sẽ như thế nào.
- Vậy à, chắc anh ấy chẳng cần tôi an ủi đâu.