Càng nghĩ, Lưu Tuệ Yên càng thêm hoang mang. Mỗi lúc, tầng trên lại thêm vài tiếng động. Cô không biết lúc này mình nên làm sao, nếu giờ làm phiền trong lúc mọi người đang ngủ ngon thì thật sự không hay. Nhưng nếu là có trộm đột nhập thật thì làm thế nào đây.
Không được, bản thân phải lên kiểm tra. Nếu cháu trai ông về thì cô sẽ xuống ngay nhưng nếu không phải thì tên trộm này sẽ liệu đòn.
- Thôi mình thử lên tầng xem sao? Phải xem tình hình trước đã không nên suy đoán lung tung.
Nhanh chóng bật đèn flash của điện thoại, Tuệ Yên căn dặn bản thân phải thật nhẹ nhàng rồi bước lên lầu trên.
Khe khẽ, tiếng bước chân lại vang lên rất nhỏ. Tim cô lúc này không hiểu sao đập liên hồi, vừa sợ hãi mà vừa lo lắng. Cảm xúc cứ thế bủa vây nên thỉnh thoảng mình lại tự hùa dọa mình bằng những suy nghĩ vẩn vơ.
Đến nơi, cô xít nữa thì giật thót khi thấy một cửa phòng tại hàng lang đang mở khi bên trong không có lấy một ánh điện. Quan sát từ xa, cô càng lúc càng suy đoán rằng hình như có tên nào đã đột nhập.
Một tay khẽ đặt lên ngực, Tuệ Yên cố gắng trấn an bản thân không được hốt hoảng. Nhất định nếu bắt thì phải bắt tại trận.
" Tuệ Yên, đừng lo lắng quá. Phải thật bình tĩnh lại đó ".
Vừa nghĩ, bước chân bắt đầu di chuyển thật chậm rãi. Không nên có một tiếng động lúc này nếu không sẽ thu hút sự chú ý của kẻ bên trong. Hành lang giờ đây cũng sáng vì nhờ có tia sáng của mặt trăng hắt vào nên Tuệ Yên cũng bắt đầu cất điện thoại lại.
Không gian lúc này làm cô cứ tưởng tượng nó thật man rợn giống bộ phim kinh dị mà bản thân vẫn thỉnh thoảng hay xem.
" Tên trộm kia, mi nhất định sẽ tới số với bà ".
Tuệ Yên đánh liều đi đến cửa phòng rồi vào trong đó. Bỗng chốc, toàn bộ những suy nghĩ vừa rồi mình hoàn toàn tan biến sạch theo mây theo gió. Bên trong phòng này những hương thơm thoang thoảng mùi nước hoa của người đàn ông. Chúng rất dịu nhẹ và thơm. Có thể nói rằng trong đây không bật đèn thì cũng không đúng, ánh đèn ngủ có bật kia mà, nhưng nó rất tối.
*Ùm.
Trời ơi, tý nữa thôi bản thân lại không tự chủ được mà cất tiếng hét giật mình. Lưu Tuệ Yên vô thức ngó qua thì thấy rằng ở đây còn có một phòng tắm, bên trong lúc này ánh đèn được bật sáng trưng.
Hình như có người nào đó đang tắm, chẳng lẽ không phải là tên trộm đồ nào cả mà là cháu trai của ông về nhà. Cô vừa nãy là có vẻ suy nghĩ hơi thái quá rồi.
- Là cậu chủ đã về, mình phải nhanh chóng ra ngoài thôi.
Vì hơi vội vã cho nên Tuệ Yên không cẩn thận chân va vào một thứ gì đó. Cô khẽ kêu lên rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại.
- Ai đó? À, hình như là người giúp việc mới đến phải không, ông tôi chắc chắn giờ này đã ngủ rồi. Muộn vậy rồi lên phòng tôi là có ý gì?
Hàng loạt những câu hỏi mà người đó đưa ra. Cô như lặng người một vài giây, giọng nói này quá đỗi quen thuộc. Dường như cô đã đoán ra được người đàn ông này là ai. Sao lại trớ trêu như vậy, những sự trùng hợp này là ra sao. Đi đâu cũng gặp lại anh cứ như thể không thoát được.
- Đây là…
- Thôi được rồi, không hỏi cậu nữa. Cậu lấy hộ tôi khăn tắm vào đây đi, tôi quên không mang vào rồi.
Cậu ư? Hình như có cái gì đó hơi sai sai thì phải, hình như anh đang lầm rằng người giúp việc ông nội thuê là con trai cho nên mới nhờ vả như vậy. Hóa ra, người giúp việc trong nhà từ trước đến nay toàn là đàn ông. Nhưng bây giờ thì đã thay đổi, cô với dì giúp việc mới đến là phụ nữ cơ mà. Ông anh không nói gì về việc này hay sao đây.
- Nhanh lên!
Anh hình như đang nôn nóng, không hiểu sao lúc này gương mặt Tuệ Yên gượng chín cả lên. Vừa khó xử vừa không muốn vào đó. Bây giờ chuồn đi liệu có kịp hay không, không lẽ mang khăn vào lúc này lại chứng kiến cảnh Vu Dịch không mặc quần áo hay sao. Không, không đời nào là như thế.
Đành rằng vì anh giục nhiều nên đành phải vào trong. Người cô càng lúc càng nóng ran, sắp phải đổi diện với anh nhưng trong tình thế như thế này thì thật trớ trêu làm sao.
* Cạch.
Cửa phòng tắm không hề khóa, Tuệ Yên chỉ cần mở nhẹ là có thể đi vào. Hoàn toàn lần nữa mọi vật khác xa theo như cô nghĩ nên Tuệ Yên thở phào nhẹ nhõm hẳn. Anh tắm trong bồn, chỉ thấy bóng lưng phía sau chứ mọi thứ đều kín đáo. Nước nóng bốc hơi tạo thành làn sương mờ ảo, khiến cho cảnh vật càng trở nên ái muội.
Những giọt nước khẽ đọc lại trên ngọn tóc rồi năn tăn rớt xuống vai anh. Thân thể hoàn mĩ ngắn nhìn từ đằng sau khiến mặt cô đỏ bừng. Tuệ Yên nhanh chóng đặt khăn một chỗ trước khi anh quay lại.
- Đặt xong rồi thì cậu ra ngoài đi, à mà cậu có thể xoa hóp hộ tôi không. Toàn thân tôi đang tê mỏi.
Lúc này, Đường Vu Dịch quay đầu muốn xem người giúp việc kia ở đâu. Thật là, người ấy đặt khăn ở đây rồi đi luôn không cất lời. Thần thần bí bí, vào phòng của mình vào giờ này không biết là làm gì, để mai anh sẽ xem thử gương mặt này là ai.
- Đi rồi sao?
Không biết phía trên tầng Vu Dịch như thế nào còn Tuệ Yên khi vừa trở về căn phòng của mình thì đã vội chùm chăn lên người. Đoạn kí ức vừa rồi giống như đang ám cô vậy, nghĩ đến cảnh phải mang khăn vào đó lẫn việc anh muốn mình xoa bóp, cô thật là gượng chín cả gương mặt.
" Trời ơi, Tuệ Yên à đừng nghĩ nữa, ngủ đi. Từ giờ tốt nhất đừng vì tò mò mà đi lung tung trong nhà như vậy. Đây là nhà ông nội của anh ta đấy, mình sẽ lại phải chạm mặt nhiều lần. Bây giờ làm cách nào để Vu Dịch không nhận ra mình đây? "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT