Lâm Mỹ Hạnh tiến đến trước mặt Trần Hạo Phong muốn tát cho hắn một cái vì dám nhắc đến xuất thân của bà ta, nhưng cái tát cả bà ta lại bị Vương Trạch Vinh cản lại giữa không trung…

“Dì Trần à, cậu ấy đã tàn tật rồi, hà tất gì dì phải chấp nhặt với cậu ấy cơ chứ?”

Lâm Mỹ Hạnh biết Vương Trạch Vinh là nhị thiếu gia của một gia tộc thuộc hàng tứ đại tài phiệt nên cũng không dám động tới, bà ta tức giận liếc Trần Hạo Phong một cái liền rời đi…

Trần Hạo Phong nhanh chóng đứng thẳng người lại, hắn vươn vai mấy cái liền khôi phục trạng thái bình thường, thậm chí còn quay lại đùa giỡn với Vương Trạch Vinh thêm mấy câu…

“Đáng ra cậu phải để bà ta tát tôi cho cha tôi nhìn thấy chứ?”

Vương Trạch Vinh biết câu này có ẩn ý, vì chốc nữa sẽ diễn ra hôn lễ, nếu trên mặt Trần Hạo Phong có vết thương thì chắc chắn sẽ lộ ra tin tức đại thiếu gia của Trần gia bị bạo lực gia đình, sau đó Trần Hạo Huân sẽ cấm túc Lâm Mỹ Hạnh và bắt bà ta phải cúi đầu xin lỗi Trần Hạo Phong…

“Lại đây để tôi đánh cậu cho giống thật hơn…”

Trần Hạo Phong bước nhanh vào phòng vệ sinh để tắm rửa rồi thay trang phục, đến khoảng hai giờ chiều sẽ có vệ sĩ đến đón hắn.

Trần Hạo Phong muốn cho mọi người có mặt trong buổi tiệc cảm thấy hắn rất yếu ớt tiều tuỵ nên đã nhờ Vương Trạch Vinh mời đến một thợ trang điểm chuyên nghiệp để phối hợp với hắn trước khi lễ cưới diễn ra…

“Làm sao để tôi trông như một tên ốm yếu lâu năm sắp chết vào…”

Vương Trạch Vinh ngồi bên cạnh vừa nhìn vừa buồn cười, cậu cố tình nói thêm mấy câu châm biếm tính cách giả tạo của Trần Hạo Phong…

“Bây giờ mà tôi nói cho mẹ kế của cậu biết ngày nào cậu cũng lang thang suốt cả ngày bên ngoài với đôi chân khoẻ mạnh chắc bà ấy không tin đâu nhỉ? Rồi còn chuyện cậu leo lên leo xuống mấy tầng lầu trong hai năm liên tục nữa cơ chứ?”

Trần Hạo Phong còn chẳng tin chứ đừng nói đến việc người khác tin hắn còn lành lặn. Hắn còn phải cảm ơn trời đất vì đã không để cho hắn lên chiếc xe đó trong ngày xảy ra tai nạn…

“Cậu bớt vài câu đi, chẳng may có ai nghe thấy thì cả tôi lẫn cậu đều chết đấy!”

Chuyện Trần Hạo Phong còn khoẻ mạnh bình thường chỉ có hai người biết, đó chính là Vương Trạch Vinh và thợ trang điểm hiện tại khiêm đại tiểu thư của Vương gia, cũng là chị gái của Vương Trạch Vinh…

“Phải công nhận cả hai giấu giỏi thật đấy…”

Vương Sở Niệm giúp Trần Hạo Phong hoá trang một chút theo yêu cầu của hắn, bây giờ nhìn giống một người ốm yếu bệnh tật thật rồi. Việc còn lại chỉ cần bày ra biểu cảm chán nản buồn rầu thì không còn gì đáng ngờ nữa…

“Chị đi trước, em giúp cậu ấy sửa soạn lại trang phục rồi đưa cậu ấy đến lễ đường...”

Vương Trạch Vinh càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, rõ ràng cả hắn và Trần Hạo Phong đã gần ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn không tài nào nghiêm túc nổi. Đặc biệt là nhìn cái bộ dáng bất lực đến chán đời của Trần Hạo Phong…

“Nói thật nhìn cậu như thế này tôi không quen, mặc dù cậu là tên khốn nhưng tôi vẫn thích cậu lành lặn hơn…”

Trần Hạo Phong còn định đấm Vương Trạch Vinh thì lại có người bước vào, lần này là cha của hắn chứ không phải mẹ kế…

“Chuẩn bị đến đâu rồi…?”

Vương Trạch Vinh cố gắng lắm mới nhịn được cười thì Trần Hạo Phong đã bước vào trạng thái diễn xuất, hắn không nhìn về phía cha mình, chỉ đơn giản là trả lời cho có lệ…

“Nhìn là thấy, bớt hỏi thừa…”

Vương Trạch Vinh nhìn biểu cảm tức giận của Trần Hạo Huân liền nhanh chóng đứng dậy can ngăn trước khi trận cãi vã diễn ra…

“Chú Trần à, hình như khi nãy cha cháu có tìm chú đến bàn về việc kinh doanh sắp tới, để cháu đưa chú đi trước…”

Vương Trạch Vinh nhanh chóng đưa Trần Hạo Huân rời đi, cậu còn ra hiệu cho Trần Hạo Phong im miệng. Nếu không có Vương Trạch Vinh thì Trần Hạo Phong phải bị Trần Hạo Huân đánh chết mấy lần rồi…

Trần Hạo Huân không phải ghét bỏ gì Trần Hạo Phong nhưng thái độ của hắn đối với ông rất không tốt, thậm chí còn tỏ ra ngỗ nghịch kể từ khi mẹ mình qua đời.

Ông đã cố gắng bù đắp cho Trần Hạo Phong bằng nhiều cách khác nhau nhưng có vẻ không đủ với hắn, vậy nên ông nghĩ rằng chắc chắn là do áp lực từ công việc lẫn cú sốc tâm lý sau vụ tai nạn mới khiến tính tình của Trần Hạo Phong trở nên tệ hại như vậy. Cuối cùng ông quyết định để Trần Hạo Phong ở nhà nghỉ ngơi, toàn bộ công việc của hắn được chuyển giao cho Trần Hạo Dương…

Từ ngày Trần Hạo Phong bị mất vị trí tổng giám đốc càng khiến người khác coi thường hắn hơn, từ đó cái biệt danh phế vật của Trần gia mới được ra đời. Mọi người còn thường đồn nhau rằng Trần gia có một phế nhân còn sống nhờ sự thương xót của người nhà họ Trần, bằng không đã bị xã hội loại bỏ từ lâu rồi…



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play