Trần Hạo Phong vừa được đưa về nhà đã vội vàng đứng dậy vươn vai. Sau bao nhiêu vất vả thì cuối cùng hắn cũng không phải giả vờ là một tên bại liệt vô dụng trước mặt Phương Tú Âm nữa rồi…

“Vợ à, anh có chuyện muốn nhờ em giúp…”

Phương Tú Âm bày ra vẻ mặt không mấy hài lòng trước lời nói của Trần Hạo Phong, cô biết ngay tên đàn ông này không có ý gì tốt đẹp mà, nhưng nếu hắn đã ngỏ ý thì cô chắc chắn sẽ giúp đỡ hắn…

“Anh muốn em giúp gì? Nếu là chuyện làm hại người khác thì em sẽ không giúp anh đâu…”

Trần Hạo Phong cười cười liền tiến đến ngồi bên cạnh Phương Tú Âm. Dù hắn có ranh ma hay xấu tính cỡ nào đi chăng nữa thì hắn cũng không làm những chuyện trái lương tâm được, huống chi hiện tại hắn rất thương Phương Tú Âm, hắn càng không thể để cô bị liên luỵ chỉ vì sai lầm của bản thân…

“Anh và Vương Trạch Vinh có hợp tác làm ăn với nhau, bây giờ có một số chuyện xảy ra, vậy nên anh phải sang nước ngoài một thời gian để xử lý công việc, em giúp anh tìm lý do nếu Trần Hạo Huân hay Trần Hạo Dương có hỏi đến nhé…!”

Trần Hạo Phong phải thừa biết Trần Hạo Huân đa nghi cỡ nào, huống chu mồm miệng của tên Trần Hạo Dương cũng không phải dạng vừa. Nếu Trần Hạo Phong rời đi quá lâu thì cô nên nghĩ ra cách gì để kéo dài thời gian giúp hắn cơ chứ?

“Cha của anh là người rất đa nghi, anh phải biết chuyện đó chứ! Nếu việc anh giả vờ bị liệt bại lộ, anh nghĩ xem bọn họ sẽ phản ứng như thế nào?”

Trần Hạo Phong biết Phương Tú Âm lo lắng chuyện đó, nhưng hiện tại hắn thực sự rất gấp nên mới đưa ra hạ sách này…

“Giúp anh chuyện này được không? Vợ anh thông minh xinh đẹp thế này, phải nghĩ cách giúp anh chứ?”

Quả thật Phương Tú Âm không thể từ chối lời khẩn cầu của Trần Hạo Phong, cô đành phải gật đầu đồng ý giúp hắn. Hi vọng rằng trước khi Trần Hạo Huân hỏi đến thì Trần Hạo Phong đã về nhà rồi…

“Anh phải đi bao lâu?”

Trần Hạo Phong phải đến Pháp để giải quyết công việc chứ không phải đi chơi nên hắn đoán rằng phải đi khoảng ba ngày. Sau khi họp với cổ đông và thành công kí hợp đồng hợp tác với JK thì hắn sẽ về nhà…

“Khoảng ba ngày anh sẽ về, em cố gắng kéo dài thời gian giúp anh nhé!”

Phương Tú Âm miễn cưỡng gật đầu, cô định đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng cho Trần Hạo Phong thì hắn lại kéo cô ngược trở về, sau đó ôm cô vào lòng…

“Anh sẽ nhớ em lắm, có chuyện gì nhớ gọi cho anh đấy, dù bận đến đâu cũng không được bỏ bữa…”

Phương Tú Âm mỉm cười gật đầu, trước đó cô cảm thấy dù Trần Hạo Phong có bị liệt thì hắn cũng đối xử với cô rất tốt, đời này của cô xem ra cũng không quá đau khổ. Bây giờ thì tốt rồi, cô vừa có một người chồng khoẻ mạnh, vừa được hắn thương yêu chiều chuộng, vậy thì cô chính là người hạnh phúc nhất trên đời…

Mặc dù Trần Hạo Phong vẫn hay làm chuyện điên rồ, dối trên lừa dưới, gian manh xảo trá, nhưng được cái đẹp trai cũng xem như bù lại mấy cái khuyết điểm kia của hắn…

“Vậy anh có thích em không?”

Trần Hạo Phong nhướng mày khó hiểu nhìn vê phía Phương Tú Âm, hắn dứt khoát trả lời cô…

“Thích lắm! Nếu anh không thích thì anh đã đạp em xuống sàn lâu rồi…”

Phương Tú Âm nghe thấy cấn cấn nhưng thôi kệ, cô mà không thích hắn thì còn lâu mới để cho hắn ôm, huống chi còn kiên nhẫn ngồi đây nghe hắn nói tầm bậy tầm bạ…

“Vậy khi nào anh đi?”

Trần Hạo Phong vùi mặt vào vai Phương Tú Âm, hắn còn cố tình ôm cô chặt hơn khi nãy…

“Ôm em thêm hai phút nữa rồi đi, xe của anh đậu sẵn bên ngoài rồi…”

Phương Tú Âm chậm rãi đứng dậy tiến về phía cửa sổ, cô nhìn xuống dưới liền thấy có mấy tên vệ sĩ canh gác, sau đó mới lên tiếng hỏi Trần Hạo Phong…

“Phía dưới có vệ sĩ, làm sao mà anh ra ngoài được?”

Trần Hạo Phong mỉm cười ngọt ngào nhưng khong có ý tốt đẹp nhìn Phương Tú Âm, hắn thong thả trả lời…

“Em giúp anh thêm chuyện này nữa được không?”

Phương Tú Âm đúng là không còn gì để nói với Trần Hạo Phong, bây giờ cô cảm thấy bản thân giống như chân sai vặt của hắn chứ không phải người vợ thông minh xinh đẹp mà hắn vừa nịnh nọt…

“Về nhà mà không có quà cho em thì em cấm anh bước vào phòng!”

Phương Tú Âm cũng nhanh chóng đi thu xếp, trước đó cô có mua mấy loại bánh quy để ăn vặt, bây giờ lấy ra chia cho người hầu cùng vệ sĩ để đánh lạc hướng bọn họ, tiện thể để Trần Hạo Phong trèo ra bên ngoài mà không ai phát hiện…

“Quản gia giúp tôi gọi mọi người vào đây nhé! Tôi có một số loại bánh rất ngon, muốn để mọi người thưởng thức chung cho vui…”

Quản gia vừa nghe thấy thế liền gọi mọi người đến tụ tập ở sân trước, hiếm khi bọn họ được bà chủ mời đồ ăn đắt tiền như thế này nên ai ai cũng vui vẻ…

Phương Tú Âm mỉm cười ngọt ngào chia bánh cho mọi người, cô biết chắc chắn Trần Hạo Phong đã nhân cơ hội này để rời đi rồi. Bây giờ đến lượt cô tìm cách để kéo dành thời gian giúp hắn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play