Lâm Mỹ Hạnh vẫn một mực ngồi trong phòng không chịu hợp tác, lúc này Trần Hạo Huân cũng đến nơi, ông cho vệ sĩ đứng ở bên ngoài đợi mình, còn ông bước vào bên trong để giải quyết chuyện này.
Lâm Mỹ Hạnh vừa nhìn thấy Trần Hạo Huân thì như cá gặp nước, bà còn tưởng ông thay đổi ý định nên tự mình đến đây đón bà về. Nào ngờ đâu khi bà vừa chạy lại phía ông thì đã bị ông cho một cái bạt tai đau điếng, khiến bà không tự chủ được mà ngã xuống đất, bên má vừa bị tát lập tức ửng đỏ.
Lâm Mỹ Hạnh thẫn thờ một lúc mới quay sang liếc nhìn Trần Hạo Huân, bà phẫn uất hét lớn…
“Ông dám đánh tôi! Sao ông lại đánh tôi hả?!”
Trần Hạo Huân đang bực sẵn trong người nên không có ý định sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với Lâm Mỹ Hạnh, huống chi năm đó ông ta cũng chỉ là chơi bời qua đường chứ không có ý định sẽ yêu đương với loại phụ nữ rẻ tiền như thế này…
“Ngậm miệng vào! Bà nghĩ tôi cần bà nên mới để cho bà làm loạn đến tận bây giờ à?”
Lâm Mỹ Hạnh dùng sức đứng thẳng dậy, bà ta cười khẩy liền chỉ tay về phía Trần Hạo Huân…
“Ý gì đây hả? Ông định bỏ tôi chứ gì? Tôi nói cho ông biết, hiện tại con trai tôi mới là người có ích đối với ông, cả sản nghiệp của Trần gia chỉ có thể trông cậy vào con trai tôi, ông nghĩ xem, với tình hình hiện tại thì ông dám bỏ tôi à?”
Trần Hạo Huân vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Hạnh, ông cũng không có ý định phủ nhận mấy lời đó của bà ta, nhưng không vì thế mà ông để cho bà ta lên mặt đắc ý…
“Nghe cho rõ đây, trên đời này không thiếu người sinh con cho tôi, tôi có thể đưa mẹ con bà lên, cũng có thể đạp mẹ con bà xuống! Chỉ là tôi sẽ phải tốn công đào tạo thêm một thời gian thôi…”
Lâm Mỹ Hạnh vẫn không chịu khuất phục, bà liền lôi Trần Hạo Phong ra làm bia chắn…
“Ông nói đúng rồi đấy, trên đời này không thiếu những người phụ nữ muốn sinh con cho ông, vậy sao ông không loại bỏ thằng con vô dụng của mình đi? Rồi thay thế bằng một đứa con hoàn hảo hơn?”
Trần Hạo Huân lập tức bóp chặt cổ Lâm Mỹ Hạnh, ông không hề do dự mà ép bà ta vào tường, giọng nói cũng trở nên đay nghiến…
“Trần Hạo Phong là con trai tôi, dù nó có tàn phế hay sống thực vật thì nó cũng là con trai độc nhất của tôi. Bà đừng nghĩ rằng tôi để cho Trần Hạo Dương thay thế vị trí của Trần Hạo Phong là tôi không yêu thương nó, tôi cảnh cáo bà lần cuối cùng, nếu bà còn dám làm loạn hay động vào con trai tôi, tôi sẽ giết cả hai mẹ con bà!”
Trần Hạo Huân hất Lâm Mỹ Hạnh xuống, ông chỉnh lại áo của mình liền ra ngoài, sau đó dặn dò vệ sĩ cẩn thận…
“Nếu bà ta không hợp tác làm việc, cứ bỏ đói bà ta đi!”
Giới hạn của Trần Hạo Huân chính là Trần Hạo Phong, dù ông có bao nhiêu đứa con đi chăng nữa thì đứa con mà ông yêu thương nhất vẫn là Trần Hạo Phong! Vậy nên dù là Trần Hạo Dương hay bất kì đứa trẻ nào khác mang họ Trần cũng không thể sánh được đứa con trai đầu tiên của ông.
Trong khi Trần Hạo Huân yêu thương và lo lắng cho Trần Hạo Phong như thế, thì Trần Hạo Phong lại dối trên lừa dưới, hắn tự biến mình trở thành người tàn phế để cha hắn mất hết niềm tin vào hắn. Không những thế còn làm mấy trò vô bổ như rình rập Phương Tú Âm làm việc vì đơn giản là hắn nhớ cô…
Trần Hạo Phong vừa dùng bữa tối xong liền trở về phòng, hắn định hôm nay sẽ ngủ sớm để ngày mai còn dậy sớm đi tìm Phương Tú Âm, nhưng đột nhiên tiếng điện thoại reo lên…
“Tôi nghe…”
[Tìm cách đến Pháp đi, tôi muốn nghe kế hoạch chi tiết của cậu.]
“Điên à, mai vợ tôi về, sao tôi đi được? Muốn nghe gì thì hỏi, tôi sẽ nói cho cậu nghe.”
[Cậu mới điên đấy! Muốn hợp tác với JK thì phải họp chứ, cậu là chủ tịch hội đồng quản trị đấy, đừng có ăn nói vớ vẩn…]
“Cậu đại diện họp là được mà!”
[Này, nếu tôi tự làm được thì tôi đã không gọi cho cậu, cổ đông với ban lãnh đạo đang thắc mắc tại sao suốt một tháng này không thấy cậu đấy!]
“Bọn người nhiều chuyện này!”
Trần Hạo Phong khó chịu đứng thẳng dậy đi về phía cửa sổ, hắn nhìn xuống liền thấy có vài vệ sĩ đang đứng ở sân sau canh gác. E rằng những người này đều do Trần Hạo Dương hoặc ai đó sắp xếp…
“Sân sau có vệ sĩ canh rồi, cả ngày hôm nay tôi không ra ngoài được đấy!”
[Chẳng phải cậu bảo vợ cậu thông minh lắm à? Bảo cô ấy nghĩ cách giúp cậu đi!]
“Vấn đề ở đây là cô ấy không biết tôi giả vờ bị tàn phế, cô ấy mà phát hiện ra bí mật này thì tôi chết chắc luôn đấy!”
Trần Hạo Phong giật mình khi nghe thấy tiếng cánh cửa được mở ra, hắn không kịp phản ứng đã thấy gương mặt khó coi của Phương Tú Âm nhìn về phía mình…
“Anh giỏi thật đấy! Đến cả em mà cũng dám giấu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT