Sau khi chuẩn bị xong thì Phương Tú Âm và Trần Hạo Phong cùng nhau xuống nhà dưới để ăn sáng. Dù sao Trần gia cũng là danh gia vọng tộc nên có một số quy tắc nhất định phải tuân thủ. Một trong số đó là bắt buộc các thành viên phải có mặt khi bữa ăn gia đình bắt đầu…

Phương Tú Âm canh thời gian rất chuẩn xác nên cô chắc chắn bản thân không xuống nhà quá sớm, nhưng hiện tại trên bàn ăn lại trống không, ngay cả người hầu chuyên phụ trách việc bếp núc cũng chỉ đứng sang một bên không làm việc của mình.

Đột nhiên giọng nói của Lâm Mỹ Hạnh vang lên, bà ta chậm rãi tiến về phía bàn ăn liền ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Phương Tú Âm…

“Con dâu mới à, theo quy tắc thì ngày đầu tiên chung sống với gia đình nhà chồng thì con phải dậy sớm để nấu một bữa thật ngon cho mọi người chứ nhỉ? Chẳng lẽ lúc trước cha mẹ con không dạy con những quy tắc ứng xử căn bản à? Mà cũng phải thôi, khổng tước thì sao có thể trở thành phượng hoàng được…”

Trần Hạo Phong nghe Lâm Mỹ Hạnh buông lời châm chọc vợ mình thì cũng không để yên, hắn cũng lên tiếng đáp lại…

“Em đừng để ý, dì ấy nói đúng rồi đấy! Xuất thân không tốt thì dù có khoác lên mình những loại trang sức đắt tiền cũng không thể thanh cao được, nhưng vợ của anh thì khác, vợ của anh vừa tài giỏi lại vừa xinh đẹp, em đừng so đo với dì ấy, kẻo lại hạ thấp chính mình…”

Phương Tú Âm mỉm cười dịu dàng nhìn Trần Hạo Phong, cô không ngờ miệng lưỡi của tên này lại sắc bén như vậy, nhưng cô thích…!

“Thôi được rồi, để em làm bữa sáng cho mọi người, em không muốn làm dì mất vui đâu ạ…”

Lâm Mỹ Hạnh nở nụ cười giả tạo liếc nhìn Trần Hạo Phong, bà ta biết rõ hắn chỉ tỏ ra yếu đuối để khiến người khác thương hại, nhưng bản chất lại thâm sâu khó lường, bà ta bắt buộc phải diệt trừ cái mối hoạ này càng sớm càng tốt…

Mười phút sau Trần Hạo Huân cũng xuống nhà dưới, dường như Lâm Mỹ Hạnh nhìn thấy cái phao cứu sinh của mình nên vội vàng tiến đến ôm lấy tay ông…

“Chồng à, hôm nay con dâu mới của chúng ta vào bếp đấy! Không biết tài nghệ nấu nướng sẽ ra sao nhỉ?”

Trần Hạo Huân nhìn về phía Phương Tú Âm đang loay hoay trong bếp, ông lại liếc sang đám người hầu chuyên phụ trách công việc này đứng yên một góc, sau đó mới cất tiếng nói…

“Con dâu chứ không phải người hầu mà phải làm những việc tay chân thế kia, Trần gia không nuôi những kẻ vô dụng!”

Lâm Mỹ Hạnh lập tức nhíu mày, bà ta cứ tưởng Trần Hạo Huân sẽ bênh vực mình mà làm khó Phương Tú Âm, nhưng không ngờ ông lại bênh vực cô…

“Em chỉ là muốn thưởng thức tài nghệ nấu ăn của con dâu thôi mà, sau này con bé sẽ không cần làm nữa…”

Phương Tú Âm cũng không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng nên nhanh chóng lên tiếng nói đỡ cho Lâm Mỹ Hạnh…

“Dì nói đúng rồi ạ, ngày đầu làm dâu thì con vẫn nên làm bữa sáng cho cả nhà…”

Lâm Mỹ Hạnh dường như nhận ra điều gì đó, bà ta liền mỉm cười đáp lại Phương Tú Âm…

“Con dâu ngoan à, con phải gọi ta bằng mẹ chứ, dù ta không sinh ra Trần Hạo Phong nhưng trên danh nghĩa thì ta vẫn là mẹ của nó…”

Trần Hạo Huân cảm thấy hôm nay Lâm Mỹ Hạnh nói nhiều hơn mọi ngày, trước đó bọn họ đã thống nhất với nhau sẽ không bắt buộc Trần Hạo Phong và Phương Tú Âm phải gọi bà ta là mẹ, nhưng e rằng bà ta không biết thân biết phận của mình…

“Bà bớt vài câu đi, bà làm mẹ của một thằng nhóc còn chưa xong mà đòi là mẹ của Hạo Phong à? Bây giờ đã hơn bảy giờ sáng rồi mà thằng con trai ngoan của bà còn chưa có mặt đấy!”

Trần Hạo Phong ngồi một bên nghe hai người này cãi nhau cũng vui tai, hắn khẽ quay sang nhìn Phương Tú Âm thì thấy cô cũng đang mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hắn.

Cuối cùng Phương Tú Âm cũng hoàn thành xong công việc nấu nướng của mình, cô nhờ người hầu mang ra bàn để mọi người thưởng thức…

“Con nấu ăn không tốt lắm, sau này con sẽ học hỏi thêm ạ…”

Món ăn mà Phương Tú Âm làm hôm nay chính là thịt cua trộn với miến. Mặc dù món này không yêu cầu quá nhiều kĩ thuật nhưng hương vị lại rất thơm ngon…

Trần Hạo Huân ăn thử một miếng cũng ậm ừ gật đầu cảm thán, ngay cả người khó chịu như Lâm Mỹ Hạnh cũng chỉ biết nhăn mày mà thừa nhận. Đáng lý ra bà ta muốn làm cho Phương Tú Âm bẽ mặt nhưng lại vô tình khiến cô trở nên nổi bật hơn trong mắt mọi người…

Trần Hạo Phong không giấu nổi vẻ mặt tự hào khi nhìn Phương Tú Âm, hắn ước gì có thể mang cô về nhà riêng của mình ngay bây giờ, để cô nấu cho mỗi mình hắn…

“Vợ à, em giỏi thật đấy…”

Phương Tú Âm nhìn gương mặt vui đến mức sắp khóc của Trần Hạo Phong thì càng khó chịu hơn, chẳng lẽ trước đây hắn không được ăn những món như thế này sao? Người hầu đối xử với hắn tệ đến mức nào cơ chứ?

Phương Tú Âm nhìn về phía Lâm Mỹ Hạnh liền mỉm cười nhẹ, kịch hay vẫn còn ở phía sau…



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play