Gia yến của hoàng thất Nam Tĩnh được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ ở chính giữa hồ Thái Doanh. Thời tiết đầu hạ, gió nhẹ thổi qua, hai bên bờ liễu xanh đong đưa, sóng ngọc lăn tăn trong hồ, sen soi bóng nước, hương thơm thoang thoảng quanh bờ.
Rất hiếm khi nhìn thấy khung cảnh thướt tha trang nhã như vậy ở Bắc Uyên, nhưng đáng tiếc Ngụy Chẩm Phong không có tâm trạng thưởng thức. Ngồi trước mặt y là toàn bộ người nhà của Triệu Miên —— Đứng đầu là Tĩnh Đế, hai bên trái phải là Tiêu thừa tướng và Triệu Miên, tiếp đó là Triệu Lâm và tiểu công chúa cần phải bế.
Giữa trưa là thời điểm ánh nắng gay gắt nhất, may mà bốn phía có gió thổi mát rượi, hơn nữa y mặc trên người là loại lụa xa hoa cao cấp nhất, trong tình huống bình thường hẳn là không cảm thấy nóng bức. Tuy nhiên, nhờ vào sự lãnh đạm giả vờ của Tĩnh Đế, sự thờ ơ không quan tâm của Tiêu thừa tướng, cùng với sự hả hê khi thấy người gặp hoạ của Triệu Lâm, Nguỵ Chẩm Phong vẫn toát mồ hôi hột.
Người duy nhất chào đón, sẵn lòng mỉm cười với y chỉ có tiểu công chúa không ngừng vặn vẹo trong vòng tay của Tiêu thừa tướng. Đáng tiếc tiểu công chúa không biết nói, không giúp y được, cười đủ rồi thì ngủ say sưa trong lòng Tiêu thừa tướng, cuối cùng được nhũ mẫu bế đi, hiện trường chỉ còn lại năm nam nhân, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Với tư cách là vua một nước và chủ một gia đình, Triệu Kỳ lên tiếng đầu tiên: "Nghe nói ngươi rất chảnh nha."
Ngụy Chẩm Phong khó hiểu: "Chảnh?"
Triệu Miên đã quen với những cách nói độc đáo của phụ hoàng, giải thích: "Ý của phụ hoàng đại khái là rất ngạo mạn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT