Ai cũng đã biết, khả năng chịu đựng của Thái tử Điện hạ đối với những thứ bẩn thỉu rất thấp, dùng lời của phụ hoàng hắn thì chính là “nhan khống (mê đẹp), y khống (mê quần áo) và hơi mắc bệnh sạch sẽ”. Cho nên, khi Triệu Lâm lao vào hoàng huynh nhưng bị Thẩm Bất Từ ngăn cản, cậu có thể hiểu được nhưng không thể chấp nhận được. Thế nhưng ai đó có thể nói cho cậu biết, hiện giờ hoàng huynh đang ôm cái thứ gì không?
Ngụy Chẩm Phong rõ ràng cũng giống như cậu, cưỡi ngựa bôn ba bảy tám ngày, tóc tai quần áo đều là bụi bặm, ống quần dính đầy bùn do vó ngựa bắn tung tóe, khắp người từ trên xuống dưới chỉ có gương mặt là đẹp, hoàng huynh vậy mà không hề ghét bỏ —— Đây thật sự là ca ca của cậu sao?
Cằm của Nhị Điện hạ thật lâu không khép lại, Chu Hoài Nhượng tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc, chủ động tiến lên giúp cậu khép cằm lại.
Triệu Lâm phục hồi tinh thần, trừng to đôi mắt: "Ngươi nhìn thấy phải không?”
Chu Hoài Nhượng gật đầu: “Hồi bẩm Nhị Điện hạ, thấy rồi, thấy rồi.”
Triệu Lâm không bỏ cuộc, lại hỏi Thẩm Bất Từ: “Ngươi cũng nhìn thấy?”
Thẩm Bất Dịch: “Dạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT