Lúc này trong phòng có năm người. Đứng cung kính trong góc là đệ nhị cao thủ của Nam Tĩnh, thủ lĩnh đội ám vệ hoàng cung, tiền bối của Thẩm Bất Từ, Phù Tư.
Phù Tư đời này chỉ có hai chủ nhân, một người là đương kim Thánh thượng, người kia là Tiêu thừa tướng, vị đại thần có chức vụ cao nhất, là cha của Thái tử. Bất kể nhìn từ góc độ nào, Tiêu thừa tướng, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là chủ nhân còn lại của giang sơn vạn dặm Nam Tĩnh.
Thánh thượng không thể dễ dàng xuất cung. Nên người được Phù Tư hộ tống suốt chặng đường từ thành Thượng Kinh của Nam Tĩnh đến Dự Châu của Bắc Uyên, chính là Thừa tướng của Nam Tĩnh, Tiêu Thế Khanh.
Ba người quỳ dưới đất dường như đang rơi vào tình huống nguy hiểm. Bọn họ từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, thường xuyên diện thánh. Thánh thượng tính tình tốt, hay nói nói cười cười với bọn họ, bọn họ có thể vẫn thoải mái trước mặt Thiên tử, nhưng trước mặt Tiêu thừa tướng, thư đồng ngốc bạch ngọt cũng thế, mặt đen trầm mặc ít nói và tỷ tỷ thuỳ mị tài giỏi cũng vậy, ai nấy cũng sợ hãi co rúm, cúi đầu không dám thở mạnh.
Giọng nói của Tiêu thừa tướng từ phía trên truyền tới: "Thái tử đang ở đâu?"
Chu Hoài Nhượng há miệng định trả lời, nhưng bị Bạch Du nhẹ nhàng kéo một cái. Hắn nhanh chóng ngậm miệng lại. Hắn tự biết rõ, hắn nhất định không chống đỡ nổi loại tình huống này, bất cẩn một chút thôi là ba người Đông Cung bọn họ đều sẽ xong đời, vẫn là để Bạch Du ra tay đi.
Bạch Du thận trọng ngước mắt lên, nàng không dám đối mắt với Tiêu thừa tướng, chỉ nhìn thấy đường nét quai hàm đẹp đẽ và đôi môi mỏng có chút lạnh lùng của nam nhân. Ông ấy đứng sừng sững trước mặt bọn họ, màn đêm phía sau dường như càng tối đen hơn một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play