1.
Tôi là A Tổ, vua Zombie đã ngủ say được một năm.
Khi tôi tỉnh lại, thế giới này đã rối loạn.
Những người mặc áo blouse trắng mà tôi nhìn thấy trong lúc ý thức của tôi mơ hồ đã vội vã chạy trốn.
Những người còn lại thì đã là đồng loại của tôi.
Tôi vung tay một cái đập vỡ tấm thủy tinh đang nhốt tôi: "Ngao hú~”
Đồng loại của tôi cũng đáp lại:
"Ngao hú hú~“
Bên ngoài tòa nhà đã là thiên hạ của tôi.
Đám người mặc áo blouse trắng đã giúp tôi đánh chiếm.
2.
Tôi có một đám tiểu đệ.
Nhưng tại sao tôi lại là người duy nhất biết Abba Aba?
Miễn cưỡng có một em trai nhỏ zombie có thể nghe hiểu tôi nói chuyện, tôi đặt cho cậu ta là zombie tiểu vương.
Mặc dù cậu ta nghe hiểu nhưng không thể nói được.
Tôi có chút sốt ruột.
Lúc này như thế nào lại giống như khi tôi còn sống phải học tiếng Anh vậy.
Đau đầu quá!
Tôi đã cố dạy cậu ta.
Nhưng cậu ta chỉ có thể:
"A... Pa-pa a..."
Được rồi, miệng đã mở, nhưng một vua Zombie thuần khiết như tôi nghe thế nào cũng không hiểu.
3.
Một ngày nọ, tôi gặp bé câm khi đang ngủ trưa.
Mười một giờ rưỡi đến một giờ đều là thời gian tôi phải ngủ trưa.
Toàn bộ hang ổ được kéo kín hết cửa.
Bên trong phải tối om tôi mới ngủ ngon được.
Nhưng hôm đó đột nhiên có một đám "đồ ăn bên ngoài" tự mình đưa tới cửa.
Ở khu tầng một đều là zombie mới tiến hoá, loại phụ trách trông cửa.
Tôi đang ngủ ngon lành.
Đột nhiên có một cuộc chiến ở dưới tầng.
Một zombie mới tiến hoá lảo đảo vọt vào phòng tôi.
Còn thiếu chút nữa là ngã vào người tôi.
Nhưng tôi là một quý ông nên đã xoay người né tránh.
Làm gì vậy, loại mánh khóe này khi làm người tôi đã nhìn chán rồi.
Vua zombie bá đạo vĩnh viễn không bao giờ nhượng bộ.
4.
Zombie mới này khoa tay múa chân ra hiệu.
Đại ý chính là con người đang gi ết vào.
Cái này, không thú vị.
Ngay cả một người, à không, một zombie biết nói cũng không có.
Nếu như có một zombie nhỏ biết nói thì thật tốt biết bao.
Nếu như vậy, gặp tình huống như lúc này cô ấy sẽ xông vào nói với tôi:
"Báo cáo đại vương, con người đang gi ết vào rồi!"
Sau đó tôi sẽ bình tĩnh trả lời cô ấy:
"Không cần hoảng hốt, đợi bổn vương đi xem thử.”
Đáng tiếc, ngay cả một người để cho tôi trả lời những câu thoại này cũng không có.
Kiếp sống zombie thật cô đơn lạnh lẽo.
5.
Nhưng khi đi xuống cầu thang, tôi đã ngửi thấy một mùi vị rất đặc biệt.
Thơm quá.
Có hơi thở của đồng loại nhưng lại có mùi thơm của thức ăn.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đứng ở phía sau cô ấy.
Cô ấy có vẻ sợ hãi trước tôi và nhảy lên kệ hàng trừng mắt nhìn tôi hoảng sợ.
Tôi dán lên cổ cô ấy, si mê ngửi ngửi:
"Abba-Abba-"
Cô có mùi thơm quá.
Cô ấy kinh ngạc, trả lời tôi bằng tiếng zombie:
"Tôi cảm ơn.”
Woaa…woa…. cô ấy so với Tiểu Vương còn thông minh hơn.
6.
Cô ấy nói cô ấy tên là bé Câm.
Tôi hỏi cô ấy vì cái gì abba abba được lại gọi là Câm.
Ở giới Zombie của chúng tôi, chỉ sợ chỉ có hai người chúng tôi mới biết abba abba.
Đây chính là phương thức liên lạc đặc biệt mà chỉ có zombie cao cấp mới có thể sử dụng.
Nhưng cô ấy nói, trong căn cứ của loài người chỉ có người câm mới không nói chuyện.
Tôi rất tức giận, coi thường ai vậy.
Zombie nói lưu loát nhất của chúng tôi, vậy mà ở căn cứ con người lại chỉ có thể làm người câm?
Bé Câm là một Zombie ẩn núp ở căn cứ con người.
Vì thế chúng tôi đã có cuộc trao đổi hữu nghị về sự phát triển của giới zombie và con người.
Cô ấy nói:
"Căn cứ của con người có rất nhiều dưa, ăn rất ngon.”
Tôi gật đầu rất hài lòng:
"Đội ngũ zombie của chúng tôi cũng càng ngày càng lớn mạnh, chờ nuôi béo con người lên một chút tôi sẽ động thủ.”
Phát triển bền vững, những đạo lý này tôi vẫn hiểu.
6.
Tôi kéo tay cô ấy rất lâu.
Đã ba năm rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi có thể thoải mái trao đổi với người khác như thế!
Thật là nghẹn ch ết tôi rồi!
Nhưng bé câm lại muốn trở về căn cứ của con người.
Tôi có chút không hiểu:
"Cô là Zombie, tại sao phải trở về?"
Cô ấy lại nói, cô ấy đã đồng ý với một chị gái là phải trở về.
Thật sao.
Lời hứa của cô ấy.
Hình như tôi có chút hâm mộ với người được cô ấy hứa hẹn.
7.
Nhưng cũng may, cho dù cô ấy có sống ở căn cứ con người, thì cô ấy cũng có thể thường xuyên ra ngoài tìm tôi.
Cô ấy luôn nói là phải lấy cớ tìm vật tư mới có thể ra ngoài chơi với tôi, nếu không mang theo chút đồ trở về thì lần sau sẽ không được ra nữa.
Tôi chỉ có thể vừa nói chuyện với cô ấy, vừa giúp cô ấy tìm vật tư.
Đầu óc của bé câm còn tạm được, nhưng mà chân có hơi ngắn một chút.
Tôi là một người rất có khái niệm về thời gian.
Để giúp cô ấy tìm nguồn cung cấp vật tư nhanh chóng, tôi đã để cô ấy ngồi lên cổ tôi.
Tôi có đôi chân dài và có thể chạy nhanh.
Bằng cách đó, cô ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để dành cho tôi, abba abba.
Ngẫm lại cũng rất hưng phấn.
8.
Sau đó cô ấy không còn ngồi trên cổ tôi nữa.
Cô nói bên ngoài đều là tin đồn, mấy tin đó không mấy dễ nghe.
Tôi hỏi cô ấy sao nó không dễ nghe.
Cô ấy nói rằng người bên ngoài đều nói chúng tôi là hợp thể là đáng sợ, là loại zombie biến dị.
Tôi im lặng một lúc lâu.
Quả thật không dễ nghe, không phù hợp với thẩm mỹ zombie của tôi.
Nhưng sau đó tôi vẫn không thể chịu nổi tốc độ bước đi của cô ấy nên tôi bế cô ấy lên, để cô ấy ngồi trên cánh tay tôi.
Bé Câm vừa nhỏ vừa nhẹ, không có áp lực khi ôm bằng một tay cả.
Gặp phải khe rãnh, sơn cốc hoặc là cô ấy muốn lên cây còn có thể ném bé câm ra ngoài.
Bé Câm bị ném ra sẽ vui vẻ hô to:
"Ya hú hú ba ba~”
Vì lý do này, tôi đã luyện ngắm điểm rơi của parabol trong một thời gian dài.
Không hổ là tôi, vua zombie A Tổ hiếu học, người sau này trăm phát trăm trúng.
9.
Thời gian vui vẻ cùng bé câm cũng không lâu lắm.
Dường như có sự khác biệt trong quan điểm của hai chúng tôi.
Hoá ra cô ấy là người ăn chay.
Điều này không chỉ có nghĩa là cô ấy không cắn xé người, mà còn có ý nghĩa là cô ấy đang đứng ở phía con người.
Đây là một hành động phản bội.
Tôi tức giận và bỏ đi.
Thỏ khôn có ba hang.
Tôi đã đổi tổ để ngủ.
Một nơi mà cô ấy không thể tìm thấy.
10.
Lần thứ hai gặp mặt là ở địa bàn của Zombie Tiểu Vương.
Tiểu Vương là một người trẻ tuổi tính tình năng nổ.
Cậu ta có chút trí tuệ, cho nên muốn ra ngoài làm một mình.
Cậu ta khoa tay múa chân nói rằng khi còn sống cậu ta đã có chấp niệm đối với chuyện nhà cửa.
Hiện tại cuối cùng cũng có năng lực vào ở toà nhà cao nhất.
Còn làm chủ toà nhà.
Không nghĩ tới cuộc sống yên tĩnh rất nhanh đã bị đám người từ bên ngoài phá vỡ.
Mà cô ấy, cũng nằm vào trong đám người từ bên ngoài kia kéo đến nơi này.
11.
Tiểu Vương bị con người đánh thành cái sàng.
Tôi đã đến muộn một bước.
Cậu ta chỉ còn một hơi kéo tay tôi:
"A ~ Pa ~ pa a a ~~”
Tôi không hiểu, nhưng cơ thể bất động lâu ngày của tôi cảm thấy đau buồn và tức giận.
Tiểu Vương đã ch ết.
Trước khi ch ết đã nhét vào tay tôi một trong những cây mài răng yêu thích của cậu ấy.
Tôi cảm thấy bầu trời sụp đổ một phần.
Trên đời này người có thể hiểu tôi lại mất đi một người.
Tiểu Vương là bị đám người đi cùng cô ấy gi ết ch ết.
Người và zombie tất nhiên là ở thế đối lập.
Hai phe khác nhau, chắc chắn sẽ có một trận chiến.
Tôi sẽ không tha cho những người đó, không một ai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT