Dù sao Giang Đào Hoa đã kết hôn, có một đứa con cần chăm sóc, mà mẹ Giang lại phải ở nhà chăm sóc con trai nhỏ và người già, cho nên trọng trách chăm sóc bố Giang đều rơi vào tay Giang Thần.

Anh ta bắt đầu thường xuyên ngủ gật khi làm việc và làm việc cũng rất tồi tệ.

Sau kỳ nghỉ hè, công ty đã hủy bỏ tư cách thực tập của Giang Thần.

Không có công việc nhẹ nhàng lương cao này, Giang Thần chỉ có thể bắt đầu làm việc bán thời gian, tự nhiên thành tích học tập cũng giảm đi rất nhiều.

Cuối cùng, vào năm cuối khi tất cả các bạn học đang bận rộn tìm đơn vị thực tập thì Chu Tiểu Hy lại lần nữa đề nghị chia tay.

"Chu Tiểu Hy, đi ra đây cho tôi!"

Giang Thần đứng dưới lầu ký túc xá, hai mắt đỏ hoe, gào thét rất lâu.

Dana và tôi đứng đó, không thể làm gì được.

Dana tức giận lồng ngực phập phồng:

"Giang Thần bị bệnh sao? Đã chia tay rồi, còn còn bám riết không buông như vậy, đến đây làm ầm lên bao nhiêu ngày rồi?"

Tôi chán ghét nhìn Giang Thần, sau khi trùng sinh, anh ta lại biến mình thành bộ dạng như thế này.

Làm việc không được, học hành không xong thì đương nhiên yêu đương cũng chẳng đến đâu.

Tôi luôn nghĩ rằng trùng sinh chính là có ngón tay vàng, tương lai đầy hứa hẹn, nhưng nếu không nỗ lực thì làm sao có tương lai?

Cũng giống như việc học, nếu không chăm chỉ thì dù có học lại mười lần cấp 3 cũng không thể thi vào được trường đại học tốt.

Nhân sinh chính là như vậy, trùng sinh chỉ là chiều hướng để hiểu thời đại, có nhiều hơn một vài cơ hội so với người bình thường mà thôi, điều đó không có nghĩa là bạn có thể làm một lần xơi cả đời được.

Ngay cả khi bạn muốn kiếm tiền bằng cách đầu cơ bất động sản, thì bạn phải tạo ra hũ vàng đầu tiên đã, có phải không?

Có điều, Giang Thần là kiểu người Phật hệ, kiếp trước là do tôi kéo anh ta đi về phía trước, vì chuyện này mà cãi vã không ít.

Anh ấy thích câu cá, vẽ tranh và uống trà.

Anh ta cho rằng kiếm tiền không bao giờ là đủ và cuộc sống cần thơ ca và hội họa.

Còn tôi, tôi luôn muốn đứng cao hơn, xa hơn để ngắm nhìn khung cảnh mà tôi chưa từng thấy trước đây.

CHƯƠNG 27

"Tức chết mất!"

"Gặp phải Giang Thần, thật là xui xẻo!"

Chu Tiểu Hy tức giận đến nuốt không trôi.

“Các cậu không biết Giang Thần kỳ quặc thế nào đâu, anh ta luôn nói với mình rằng muốn kết hôn sau khi tốt nghiệp.”

“Anh ta còn nói sau khi cưới nhau sẽ cùng nhau mua nhà ở đây, sau đó sẽ đưa bố mẹ anh ta về đây sống”.

"Em gái anh ấy còn đáng sợ hơn. Khi cô ấy tới mình mời cô ấy đi ăn. Trong suốt bữa ăn, cô ấy nói với mình rằng phải sinh cho nhà họ Giang một đứa con trai, và sau khi kết hôn phải sóc thật tốt cho bố mẹ anh ta.”

"Gia đình họ có ngai vàng cần phải kế thừa sao? Còn đòi sinh con trai, tao khinh!"

Gia cảnh không tốt một chút thì có thể phấn đấu, nhưng truyền thống gia đình thì không thể thay đổi, nếu mình không nhanh chóng bỏ chạy, chẳng lẽ còn đợi đến làm kẻ hầu người hạ cho nhà anh sao? "

Tôi xấu hổ cúi đầu, gia đình Giang Thần ngay từ đầu cũng đã nói với tôi chuyện này, mặc dù lúc đó tôi cảm thấy khó chịu nhưng tôi cũng không để trong lòng.

Sau khi Giang Thần quấy rầy mấy lần, các cô gái bàn tán về anh ta càng ngày càng nhiều.

Thấy Chu Tiểu Hy vẫn không để ý tới mình, anh ta đành phải bỏ cuộc.

Dù sao bây giờ anh ta phải tự kiếm tiền học phí và chi phí sinh hoạt, ngoài việc đi học, anh ta còn đi làm bán thời gian nên vẫn rất bận rộn.

Tôi mừng vì mình đã không lao vào vòng xoáy tình yêu như Giang Thần và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Bùi Ninh đã giữ lời hứa chia cổ tức cho tôi vào cuối năm năm tư đại học.

Tôi dùng số tiền đó để thế chấp một số căn nhà ở những vị trí đặc biệt tốt và cuộc sống của tôi bắt đầu ổn định hơn.

Chu Tiểu Hy vẫn là bạn tốt của tôi, cô ấy được nhận vào ngành công vụ, gia đình đã mua cho cô ấy một căn nhà, sống một cuộc sống thoải mái, thư thái.

Nhiều bạn cùng lớp cũng ở lại thành phố này và tôi trở thành người có cuộc sống nhất trong số họ.

Sau này tôi nghe nói Giang Thần vẫn còn độc thân và luôn đi xem mắt, nhưng anh ta không có nhà, không có xe, điều kiện gia đình lại rất kém, những cô gái có điều kiện tốt đều không chấp nhận.

Chu Tiểu Hy đã kết hôn, người đàn ông này là bạn học cấp ba của cô, một người bạn thời thơ ấu rất xứng đôi.

Tôi tham dự hôn lễ xong ra khỏi khách sạn thì gặp Giang Thần ở cửa.

Trông anh ta hơi hốc hác, chiếc cằm trắng nõn mọc đầy râu.

"Cố Kiều, trong lòng cô đang cười nhạo tôi sao?"

"Tôi chỉ đang cố gắng theo đuổi tình yêu của mình, tôi có gì sai chứ?"

Tôi cười nhẹ: “Giang Thần, tôi của kiếp trước cũng nghĩ như vậy đó.”

Sau đó, tôi lái chiếc 911 của mình đi mà không thèm nhìn lại.

Dưới ánh mặt trời, Giang Thần cô đơn đứng ở cửa nhìn tôi thật lâu không rời đi.

[ HOÀN CHÍNH VĂN ]

NGOẠI TRUYỆN

CHƯƠNG 1

Chu Hiểu Hy và tôi ở bên nhau rồi.

Cuối cùng thì tôi cũng được ở bên người phụ nữ mà tôi hằng mong ước và yêu thương cả đời.

Tôi rất phấn khích, cảm thấy ông trời đã cho tôi một cơ hội được tái sinh để bù đắp cho sự tiếc nuối này.

Không phải Cố Kiều xấu, trên đời không có người phụ nữ đức hạnh và độ lượng nào hơn Cố Kiều được.

Nhưng ở bên cô ấy thực sự rất mệt mỏi.

Tôi nhớ khi tôi được nhận vào đại học, trưởng thôn còn dẫn người ta đánh chiêng, trống tiễn tôi ra xe.

Từ nhỏ tôi đã là niềm tự hào của cả làng.

Nhưng sau khi ở bên Cố Kiều, cô ấy áp đảo tôi về mọi mặt.

Cô ấy học giỏi hơn tôi, làm việc giỏi hơn tôi và giỏi hơn tôi về mọi mặt.

Chúng tôi cùng nhau thành lập công ty, mỗi lần đến nhà máy kiểm tra hàng hóa, bàn chuyện làm ăn, mọi người đều nói tôi cưới một người người vợ tốt.

Họ sẽ nói Cố Kiều giỏi đến mức nào, chăm chỉ đến thế nào và có năng lực ra sao.

Buồn cười quá, rõ ràng tôi cũng rất giỏi mà họ lại đối xử với tôi như thể tôi chỉ là kẻ bám váy vợ vậy.

Tôi càng ngày càng chán Cố Kiều rồi, cô ta ngày nào cũng như bị tiêm máu gà vậy.

Sắp xếp công ty, sắp xếp con cái, sắp xếp cả tôi.

Cô ấy sẽ thúc giục tôi kinh doanh, đôn đốc tôi hoàn thành công việc của mình.

Thậm chí trong cuộc họp ở công ty không giữ chút thể diện nào cho tôi mà nói rằng bộ phận của tôi đã không đạt được mục tiêu hàng quý.

Cô ấy cũng làm như vậy với các con của mình.

Thành tích học tập phải tốt, phải chơi piano, phải đánh bóng rổ, giống như tham gia một cuộc thi mười môn phối hợp.

Làm con của cô ấy thật là khổ.

Phụ nữ phải dịu dàng, tinh tế, giản dị và đơn thuần lương thiện mới dễ thương.

Cũng giống như Chu Tiểu Hy, cô ấy biết nũng nịu, ăn diện và ngọt ngào gọi tôi là anh.

CHƯƠNG 2

Ở bên nhau được nửa tháng, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao Chu Tiểu Hy không trả tiền dù chỉ một lần?

Nếu tôi có tiền thì sao cũng được, nhưng bây giờ tôi vẫn còn là sinh viên.

Mặc dù tôi mới nhận được học bổng nhưng đó là chi phí sinh hoạt của tôi trong một năm.

Cố Kiều và tôi trước đây đều là chia nhau trả.

Cố Kiều luôn nói, bây giờ nam nữ bình đẳng, con gái cũng có thể đi làm kiếm tiền và học đại học.

Vì vậy, không thể cái gì cũng để con trai trả tiền.

Tôi nghĩ điều cô ấy nói rất có lý, bây giờ là thế kỷ 21 rồi.

Tôi trả nhiều hơn cũng được, nhưng Chu Tiểu Hy không thể trả tiền một lần được sao?

Hơn nữa cô ấy rấtgiỏi tiêu tiền, hôm nay cô ấy ăn lẩu, ngày mai cô ấy ăn đồ Tây, ngày kia cô ấy sẽ ăn đồ Nhật.

Gọi một bàn đồ ăn, chỉ ăn vài miếng mỗi món là đã no rồi.

Cuối cùng tôi cắn răng ăn hết, thực sự không nỡ lãng phí.

Tôi đã nhiều lần ám chỉ Chu Tiểu Hy nhờ cô ấy thanh toán hóa đơn, nhưng cô ấy luôn giả ngốc.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình trả tiền.

Chẳng bao lâu, toàn bộ số tiền của tôi đều bị Chu Tiểu Hy tiêu hết.

Tôi hỏi mượn cô ấy tiền, cô ấy lại muốn chia tay tôi!

Tôi nghĩ chắc chắn là Cố Kiều đã nói gì đó.

Tôi biết cô ấy vẫn còn yêu tôi nhưng tôi chán cuộc sống của mình và không muốn quan hệ với cô ấy nữa.

Tất cả những gì tôi có thể nói là sự ghen tuông của phụ nữ thực sự rất đáng sợ.

CHƯƠNG 3

Hóa ra đàn ông không được mượn tiền phụ nữ?

Tôi có chút bối rối,

Kiếp trước lúc tôi khó khăn nhất Cố Kiều đều đưa tiền cho tôi hết lần này đến lần khác, sau khi đưa tiền xong, cô ấy tự hào vỗ ngực nói:

Đừng ngại, số tiền này là cô ấy cho tôi vay.

Mặc dù sau này tôi chưa bao giờ có cơ hội trả lại số tiền đó cho cô ấy.

Dù sao bây giờ chúng ta đã là một gia đình, không cần phải trả lại.

Tôi mở điện thoại ra xem ảnh của Cố Kiều thì phát hiện trong đó toàn là ảnh của Chu Tiểu Hy.

Cố Kiều, tôi có chút nhớ cô ấy.

Tôi và Cố Kiều vào cùng một công ty với tư cách là thực tập sinh, nhìn cô ấy mỗi ngày đều năng động và tràn đầy năng lượng.

Nhiều cảm xúc phức tạp bắt đầu lớn dần trong lòng tôi, thậm chí còn có chút hận thù.

Kiếp trước cô nói yêu tôi nhiều đến nhường nào.

Bây giờ không có tôi, tôi thấy cô ấy đang sống rất vui vẻ!

Tôi bắt đầu cố tình nhắm vào Cố Kiều, lần nào tôi cũng nói những điều mà đến bản thân cũng thấy kỳ cục.

Lúc đầu Cố Kiều tức giận sau đó chuyển sang làm ngơ.

Tôi hơi hoang mang, ghét không phải là trái nghĩa của yêu, thờ ơ mới đúng.

Cố Kiều, cô ấy bắt đầu phớt lờ tôi rồi...

Cô ấy có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp và nhiều đồng nghiệp thậm chí còn bắt đầu giới thiệu đối tượng cho cô ấy.

Với tư cách là một thực tập sinh, cô đã trở thành người được trưởng nhóm đánh giá cao nhất.

Ngay cả Bùi Ninh cũng không khỏi thường xuyên liếc nhìn cô.

Lần đầu tiên tôi nhận ra,

Thì ra Cố Kiều cũng là một người tài giỏi.

CHƯƠNG 4

Chu Tiểu Hy cứ dính lấy tôi, tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu.

Cô ấy không có chuyện riêng của mình phải làm sao?

Và mỗi lần cô tìm tôi, cơ bản họ muốn tôi trả tiền.

Tôi ngày càng không thể chịu đựng được cô ấy và chúng tôi bắt đầu cãi nhau thường xuyên.

Cuối cùng Chu Tiểu Hy lại đòi chia tay với tôi, lần này có lẽ là không thể cứu vãn được nữa.

Hàng ngày tôi đều gọi tên Chu Tiểu Hy ở tầng dưới ký túc xá của họ.

Thực ra tôi cũng chẳng lưu luyến gì cô ấy lắm.

Chỉ là, tôi không ngần ngại bỏ rơi Cố Kiều mới theo đuổi được cô ấy.

Nếu không thể cùng Chu Tiểu Hy tu thành chính quả,

Thì đây sẽ là trò cười lớn nhất trong đời này.

Để ở bên Chu Tiểu Hy, tôi đã từ bỏ việc học, thực tập và cả Cố Kiều.

Tôi có chút bối rối, rõ ràng là tôi có ngón tay vàng trùng sinh, vậy tại sao tôi lại không sống còn không bằng kiếp trước?

Tôi đã mất hết số tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán, và những cổ phiếu blue-chip đó trong tương lai sẽ khiến tôi mất hết số tiền hiện tại.

Tôi chắc chắn sẽ kiếm được tiền nếu tiếp tục, nhưng nó sẽ không giải quyết được cuộc khủng hoảng hiện tại của tôi.

Tôi bắt đầu làm thêm và dành toàn bộ thời gian cho công việc bán thời gian của mình.

Cố Kiều kiếp trước đã vất vả như vậy sao?

Tại sao cô ấy vẫn có thể duy trì điểm số của mình khi làm việc bán thời gian?

Càng ngày tôi càng nhớ Cố Kiều hơn,

Tôi nghe nói cô ấy đã được thăng chức, mua được nhà và hiện là hồng nhân bên cạnh Bùi Ninh.

CHƯƠNG 5

Bố mẹ luôn giục tôi kết hôn, thỉnh thoảng đồng nghiệp cũng nhiệt tình giới thiệu cho tôi đi xem mắt

Tôi không muốn kết hôn và cũng không muốn xem mắt.

Những cô gái đó đều kiêu ngạo và không có gì nổi bật, nhưng họ lại thích bình phẩm về tôi.

Trong mắt họ, sinh ra ở nông thôn là một tội lỗi.

Buồn cười thật, bọn họ còn không sánh nổi một ngón chân của Cố Kiều thì họ có tư cách gì mà chê bai tôi?

Tôi bắt đầu dồn hết sức lực vào công việc,

Tôi cũng dần dần hiểu Cố Kiều ở kiếp trước đã giúp đỡ tôi nhiều như thế nào.

Hóa ra cả đời cô ấy không hề dựa dẫm vào tôi.

Nhưng cô ấy đã bảo vệ tôi suốt cuộc đời...

Biết tin Chu Tiểu Hy sắp kết hôn, tôi rất kích động.

Khi cô ấy kết hôn, Cố Kiều nhất định sẽ đến phải không?

Quả nhiên, tôi đã nhìn thấy Cố Kiều,

Cô ấy mặc một bộ vest được thiết kế riêng, trông tươi tắn và đầy năng lượng, như một người phụ nữ mạnh mẽ.

Cô ấy thật rực rỡ, tỏa sáng hơn cả mặt trời treo cao trên bầu trời.

Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô ấy nên ngẫu nhiên tìm được một chủ đề.

Cố Kiều nói rằng kiếp trước cô cũng đã một lòng theo đuổi tình yêu của mình.

Tôi giả vờ bình tĩnh nhìn cô ấy nhưng tim tôi như bị bóp chặt, đau đến không thở được.

Cuối cùng, tôi đã đánh mất mặt trăng của mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play