Thể loại: Cung đình hầu tước, Duyên trời tác hợp, 1x1, Lãng mạn ấm áp, niên thượng, HE Edit: Tiếu Xuân Phong
Văn án
Vào một ngày Đông Chí, Vân Tích Bạch nhặt được nàng ấy,
Thế là nàng có một tên mới, tên là Vân Đông Ngộ.Hắn che chở nàng, yêu quý nàng, trân trọng nàng như ngọc, ba năm trôi qua như thế.
Rồi nàng cũng dùng ba năm, tự mài giũa mình thành một cây kim.
———-
Khi ấy, Vân Tích Bạch vừa mới xuống thuyền, bước chân lên đất Ngô Châu.
Đông chí vừa qua được vài ngày, kinh thành đã phái sứ giả đến, triệu hắn về một chuyến.
Hắn không biết lần này về là phúc hay họa, nghĩ rằng trước khi về kinh sẽ ghé thăm tiểu cô nương một chút.
Chỉ là Ngô Châu vẫn còn trong thời tiết giá rét, đất rộng người thưa, hắn không biết phải đi đâu tìm người, càng không biết Vân Đông Ngộ tại sao nhất định phải đến đây.
Rõ ràng nơi này không có hoa cỏ nàng thích, cũng chẳng có cảnh núi sông nàng yêu, chỉ riêng gió tuyết mà nàng ghét nhất.
Vân Đông Ngộ từ Hứa Châu lên thuyền đi về phía Bắc, đi đi dừng dừng nhiều lần, cưỡi ngựa, khiêng kiệu, ngắm núi cao, thấy sóng biển, ăn chay, ngủ hang động.
Trước đây, nàng không bao giờ nghĩ mình sẽ sống lang bạt như vậy.
Mỗi lần đến nơi mới, nàng vẫn hy vọng, mong chờ ngày nào đó sẽ gặp Vân Tích Bạch.