Thân thể nhỏ bé yếu ớt của cậu trai run lên, cậu biết chữ “trộm” này ý vị như thế nào. Chuyện mất mặt nhất đời mà cậu làm là do bị lạnh đến không thể chịu nổi nữa, cậu phải vào trong phòng người phụ nữ lấy mền bông quấn thân, những thứ này đều là bản năng sinh tồn.
Nếu như cậu thật sự tham lam thì lúc Giang Sùng Châu cho cậu một vạn tệ vào lần đầu tiên, cậu sẽ lập tức nhận lấy sau đó hoàn thành giao dịch với Giang Sùng Châu, không cần đợi sau nhiều lần như vậy mới giẫm lên tự tôn đổi lấy tiền tài.
Đan Mạt tiếp tục nói: “... Không phải tôi lấy.”
Trong lòng Giang Sùng Châu vốn đã tức giận, Thư Ninh ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đã tìm được đồ rồi, A Châu, anh cũng đừng tức giận làm gì.”
“Không có quy củ thì loạn hết, huống hồ nhiều ánh mắt như vậy, nếu lần này không trừng phạt, lần sau sẽ có người khác sẽ phạm sai lầm tương tự.”
Giang Sùng Châu lại nói rất nghiêm túc, tấm danh thiếp nắm chặt trong tay gần như vặn vẹo cả, anh biết Trương Vân Thích nhớ thương đã lâu nhưng không lường trước được hai người lại móc nối với nhau sau lưng anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT