Sau khi Giang Sùng Châu trở về nhà, anh thấy Đan Mạt đang ngồi trong phòng khách dạy Giang Xán học thành ngữ, tâm tình  của anh mới dịu đi một chút, anh đứng đó tại chỗ một lúc nhằm tránh không phá hoại sự hài hòa này.
Giang Xán ngẩng đầu lên nhìn anh, nhanh chóng lao vào vòng tay của Đan Mạt.
Trong suy nghĩ của con mình, anh đã ‘đồng nghĩa’ với kẻ xấu từ lâu rồi, ngay từ đầu anh ta đã không có nhiều kiên nhẫn, Giang Xán luôn nghịch ngợm và tinh quái, cũng không biết thằng bé đã học được điều đó ở đâu nữa. Rõ ràng là tính tình của Đan Mạt dịu dàng thế kia mà không hiểu tại sao Giang Xán lại không thèm học cho tốt chứ, ở trong trường còn trở thành ‘đàn anh tí hơn’ nữa. Mỗi lần anh đến trường mẫu giáo đón Giang Xán, anh đều thấy Giang Xán được bao quanh bởi một đám con nít.
 Giang Xán thì thầm: "Ba, con sợ."
"..."
Đan Mạt nhìn theo tầm mắt của Giang Xán và nhìn thấy anh, đôi mắt bình tĩnh như nước, nhưng sau khi cúi xuống trên mặt cậu lại hiện lên một nụ cười, cậu nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ, bây giờ con có biết thành ngữ này ý nghĩa không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play