Đứa con mà cậu đã rứt ruột sinh ra sau chín tháng mười ngày mang thai vất vả, sao có thể nói là không có một chút cảm xúc nào được chứ. Hơn nữa, cậu vẫn luôn khát khao có được một gia đình, khao khát mỗi khi về đến nhà sẽ có người nào đó hỏi han ân cần cậu, mỗi khi thời tiết ngoài kia trái gió trở trời sẽ nhắc nhở cậu mặc thêm nhiều quần áo, cậu không đòi hỏi điều kiện vật chất tốt, chỉ cần nói lời quan tâm đến cậu vài câu là đã đủ rồi.
Nhưng khi nhìn thấy con, Đan Mạt lại luôn cảm thấy đau lòng không tài nào tả xiết.
Kể từ khi mất đi đứa con đầu lòng, Đan Mạt đã hiểu rõ được bộ mặt của người đàn ông, cậu không còn mong đợi đàn ông đối xử tốt với mình. Khi cậu nằm trên chiếc giường trắng tinh trong bệnh viện, người đàn ông ấy đến đó cũng chỉ biết trách móc cậu, không hề có chút tiếc nuối nào vì đã mất đi đứa con cả. Ngoài việc việc đó ra, người đàn ông này còn biết những ‘công dụng’ khác của cậu, sau đó cậu gần như chỉ bị giam trong căn phòng nhỏ vốn là phòng của người giúp việc, đợi đến lúc ‘được lên giường’, rồi sau sau đó cậu mang thai đứa con của Giang Sùng Châu và Thư Ninh.
Trong khoảng thời gian đó, ngay cả một chút dịu dàng ân cần cậu cũng không nhận được.
Nếu có thì cũng chỉ là người đàn ông khoe khoang rằng mình yêu thương Thư Ninh đến thế nào trước mặt cậu, từ việc tặng Thư Ninh một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, đến việc nói về một ngày nào đó sẽ kết hôn với Thư Ninh.
Cậu ngồi cạnh như một thằng hề không có chút danh danh dự nào..
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT