Đó là một con người đang sống sờ sờ, chứ không phải là một món đồ vô tri vô giác. Một khi món đồ đó bị hư hỏng, muốn sửa chữa cho nó vẹn nguyên như cũ cũng cực kỳ khó khăn.
Làm sao mà cơn ác mộng đó có thể dễ dàng tan biến chỉ bằng một câu nói của người đàn ông cơ chứ?
Giang Xán thấy cậu không để ý đến mình, cái miệng nhỏ trề ra rầm rầm rì rì tựa như sắp khóc tới nơi.
Đôi mắt của Giang Xán  to tròn như viên ngọc,  mỗi khi nhìn ai đó đều sẽ khiến trái tim người đó mềm nhũn, làm gì có người nào từ chối ôm nhóc đâu, hồi còn ở nhà cũ ngày nào Giang Minh Văn cũng phải ôm khư khư nhóc như hình với bóng.
Đan Mạt vẫn không ngẩng đầu lên, được y tá dày công chăm sóc một khoảng thời gian dài, gương mặt cậu đã có chút huyết sắc, nhưng chung quy màu da vẫn còn nhợt nhạt trông ốm yếu hơn bình thường.
“Tiểu Mạt… Em ôm con một chút đi.” Giang Sùng Châu nhỏ giọng nói, giọng điệu có chút nịnh nọt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play