Hai chữ này dường như trở thành chấp niệm của anh, anh nghĩ Đan Mạt còn có thể tiếp tục ỷ lại anh như trước, nhớ nhung anh, coi anh là tất cả.
Người đàn ông cố ý đè thấp giọng nói, khuôn mặt anh tuấn hướng về phía cậu trai tiến gần hơn vài phần: "Em còn nhớ rõ, trước kia em gọi anh như thế nào không?”
“...” Sắc mặt Đan Mạt sững sờ, cậu vẫn không trả lời.
Thật ra rất nhiều lúc người đàn ông tới tìm cậu, đều là người đàn ông ở bên cạnh tự nói tự nghe, cậu sẽ có đáp lại rất ít. Ngoại trừ mấy lần đáp lại sự không kiên nhẫn của người đàn ông kia, giống như là lúc anh muốn tức giận với cậu thì Đan Mạt mới có thể phát ra tiếng khẩn cầu cực nhỏ từ trong miệng.
Thấy cậu thuận theo không ít, Giang Sùng Châu chỉ dùng dây xích trói mắt cá chân cậu, để cho cậu có thể xuống giường đi lại, phạm vi có thể đi lại không vượt quá gian phòng này.
Cũng không có người nào nguyện ý bị người ta xem như sủng vật rồi nuôi dưỡng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT