1/14 - Tập 1 - Trò chơi tử thần

Chương 19 - Thế giới bên ngoài cửa


4 tháng

trướctiếp

5 giờ 47 phút sáng ngày 27 tháng 9 năm 200x
Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng chẳng có gì để mà suy tính, lo sợ nữa. Tôi đã nghĩ thông rồi, người đàn ông trung niên đã nói rất đúng, bây giờ đã đến nước một là sống, hai là chết rồi. Dù sao thì tôi cũng đã giết người, chi bằng quyết một phen với hung thủ đích thực - cậu thanh niên kia!
Tôi không hiểu mình lấy sức mạnh ở đâu ra, một tay tôi cầm chiếc móc sắt, một tay cầm chiếc đèn pin đã bật, tìm cậu ta trong siêu thị, miệng hét lên: “Này, thằng kia! Mày hãy ra đây đi! Tao biết mày làm những gì rồi, mày là hung thủ!”
Không có tiếng trả lời, cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Chiếc đèn pin trong tay tôi chiếu khắp mọi nơi, chiếc móc sắt cũng vung bốn phía như phát rồ. Tôi bước nhanh giữa các kệ hàng, làm đổ không ít hàng hóa ra sàn nhà. Nhưng sau một lượt lục tìm, khiến cho siêu thị thành một đống ngổn ngang mà vẫn chẳng thấy cậu ta đâu. Tôi tức giận thở hổn hển, không biết cậu ta đang chạy trốn tôi hay đang nấp ở một chỗ nào đó trong bóng tối. Tóm lại là, tôi không sao tìm được cậu ta, nhưng tôi tin, cậu ta không thể nào biến mất trong ngôi nhà này được! Một lần nữa tôi lại gào lên trong siêu thị vắng ngắt: “Đồ nhát gan! Mày trốn làm gì? Ra đây mau, mày sợ tao rồi à?”
Tôi đứng yên tại chỗ trong khoảng 5 phút, ánh đèn pin rọi khắp mọi nơi, nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Tôi nhận ra rằng, cậu thanh niên kia sẽ không đời nào chủ động xuất hiện, vì vậy, cơn giận dữ lại bùng lên, tôi bắt đầu lần tìm kiếm thứ hai.
Khi tôi đi đến góc cùng bên phải, ánh đèn pin chiếu vào một người mà tôi gần như quên mất, đó là bà cụ già. Khi ánh đèn pin quét vào mặt bà ấy, tôi nghĩ, đó là một khuôn mặt đáng sợ nhất mà trong đời này tôi từng nhìn thấy. Rõ ràng là nỗi sợ hãi và lo lắng của bà ấy đã lên đến cực điểm. Tôi không biết bà ấy sợ vì mấy vụ án mạng lên tiếp xảy ra hay là bị hành động điên cuồng của tôi lúc này. Nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm, dù sao thì bà ấy cũng vẫn như vậy, tôi chẳng cần để ý làm gì. Tôi chỉ dừng lại bên cạnh bà mấy giây, rồi sau đó lại bắt đầu cuộc tìm kiếm cậu thanh niên kia.
Cứ như vậy trong chừng nửa tiếng, thân thể tôi mệt rã rời, cổ họng cũng đau rát, còn cậu thanh niên kia thì biến mất như bốc hơi. Tôi chẳng còn tâm trạng và sức lực để giằng co với cậu ta nữa, trước khi tôi thực sự mất hết sức lực, tôi còn có một việc quan trọng hơn phải làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp