1/14 - Tập 1 - Trò chơi tử thần

Khởi nguồn (1)


4 tháng

trướctiếp

Khởi nguồn cho sự việc đáng sợ này chẳng khác nào bài văn lộn xộn của học sinh tiểu học.

Nam Thiên là một nhà văn tự do độc thân. Buổi sáng thức dậy theo đồng hồ sinh học, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, sau đó ngồi trước bàn máy tính sáng tác cho đến 12 giờ trưa, rồi đi đến dùng bữa trưa tại một nhà hàng nhỏ, trở về ngủ đến 3 giờ chiều, tỉnh dậy chơi điện tử, bữa tối gọi đồ ăn bên ngoài về, ăn xong tiếp tục viết đến 11 giờ rưỡi, sau đó nằm trên salon xem ti vi. Chương trình trên ti vi rất nhàm chán nên chẳng mấy chốc Nam Thiên đã chìm vào giấc ngủ.

Sự việc lạ lùng đã xảy ra sau khi Nam Thiên ngủ. Nói chính xác hơn là xảy ra sau khi anh ta tỉnh dậy.

Nam Thiên mơ màng ra sức dụi mắt, khi đã nhìn rõ bốn xung quanh thì không khỏi sững người tới cả nửa phút.

Mình đang mơ sao? Đó là phản ứng đầu tiên của Nam Thiên.

Nhưng, không, đó là thật. Nam Thiên véo vào cánh tay mình một cái, cảm giác thấy đau.

Nam Thiên há hốc mồm, mở to mắt nhìn bốn xung quanh căn phòng xa lạ và chật chội chỉ chừng 7-8 mét vuông, chênh chếch trước mặt là một cánh cửa gỗ đang đóng. Căn phòng không có cửa sổ, trần nhà có một cái đèn chiếu sáng. Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, một bộ salon vải, góc nhà là một thùng đựng nước. Ngoài ra, chẳng còn vật nào khác.

Nam Thiên ngồi bật dậy trên chiếc giường nhỏ, ngạc nhiên, lo lắng nghĩ xem đây là nơi nào. Nhưng dù nhìn thế nào thì anh cũng chắc chắn một trăm phần trăm: đây không phải là căn phòng ấm áp của mình.

Lúc trước mình nằm trên salon xem ti vi cơ mà? Nam Thiên cố nhớ, chương trình trên ti vi rất dở khiến mình đã ngủ thiếp đi... Nhưng, bây giờ, mình đang ở đâu thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?

Nam Thiên thấy rất hoang mang, cổ họng khô rát. Anh không thể nào nghĩ ra được là mình đang gặp phải chuyện gì.

Đúng lúc đó, Nam Thiên nghe thấy giọng nói hoảng hốt của một phụ nữ từ bên ngoài vọng vào: “Ôi, đây là đâu vậy?”

Thì ra, còn có người khác nữa cũng ở đây. Nam Thiên mừng rỡ nhảy xuống khỏi giường, cuống quýt chạy đến bên cánh cửa, cảm ơn Thượng đế, cửa không bị khóa, vừa đẩy ra là bật mở ngay.

Nam Thiên nhào ra khỏi cửa, ra tới hành lang thì thấy một người phụ nữ với khuôn mặt kinh hoàng và mái tóc nâu. Hai người nhìn nhau trong mấy giây ngắn ngủi, dường như họ đã nhìn thấy hình ảnh của mình trong ánh mắt người kia.

Đúng lúc đó, cánh cửa bên cạnh Nam Thiên cũng được mở ra, một người đàn ông trung niên có phần bệ vệ cũng với vẻ mặt sửng sốt xuất hiện trước mắt anh. Tiếp sau đó, các cánh cửa dọc hành lang cũng lần lượt mở ra, không chỉ ở phía Nam Thiên đang đứng mà hành lang phía đối diện cách đó mấy mét cũng vậy, cứ mỗi cánh cửa mở ra là lại có một người bước ra. Tất cả bọn họ đều há miệng, mở to mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Lúc này, Nam Thiên đã nhìn rõ nơi mình đang đứng, đó là một không gian rộng lớn mấy trăm mét vuông gồm hai tầng, phía dưới là một căn phòng lớn, dài và hẹp đặt những chiếc ghế da màu nâu sẫm xếp thành vòng tròn, còn Nam Thiên và những người khác thì đang ở hai dãy hành lang đối diện nhau trên tầng hai. Nam Thiên đếm, mỗi dãy hành lang có bảy căn phòng, tổng cộng hai dãy là mười bốn căn. Đúng thế, mỗi phòng một người, tất cả là mười bốn người.

“Chúng ta đang ở đâu thế?” Một người đàn ông mặc sơ mi trắng hoang mang hỏi đám đông.

“Nhìn quang cảnh thì có vẻ giống một nhà giam.” Người đàn ông trung niên nhíu mày.

Câu nói đó đều khiến cho tất cả sửng sốt, ai cũng tỏ ra vô cùng lo lắng. Một người phụ nữ tóc ngắn ở phía đối diện kêu lên: “Sao tôi lại ở đây thế nhỉ?”

Chẳng ai trả lời được người phụ nữ ấy. Trên nét mặt của tất cả mọi người cũng đều hiện rõ vẻ hoang mang.

Đúng lúc đó, một chàng trai đầu đội mũ ở một bên cầu thang đi xuống căn phòng lớn ở giữa tầng một quan sát kĩ mọi thứ xung quanh. Những người trên gác nhìn nhau rồi cũng bước xuống theo và tập trung ở căn phòng lớn dưới tầng một.

“Ở đây có một cánh cửa.” Người đàn ông mặc sơ mi trắng bước tới trước cánh cửa sắt ra sức kéo, rồi lắc đầu nói: “Khóa chặt rồi.”

Chàng thanh niên đội mũ đếm những chiếc ghế da màu nâu, xếp thành một vòng tròn trong căn phòng lớn rồi đưa tay chống cằm, nói: “Rất hay, vừa đủ mười bốn chiếc ghế, đúng như số người chúng ta.”

Một soái ca trẻ có mái tóc màu vàng nhạt cho hai tay vào túi quần, nói: “Nói như vậy, mọi thứ ở đây đều có sự sắp xếp từ trước.”

“Rút cục là chuyện gì mới được? Ai đã sắp xếp những thứ này?” Một người hỏi.

“Liệu có phải là một chương trình truyền hình không?” Một người đàn ông cao lớn nói, “Hiện nay có một số chương trình thực tế, đưa khách mời tới một nơi họ không hề hay biết rồi bí mật ghi hình, sau cùng mới nói cho khách mời biết. Đây có lẽ chỉ là một chương trình truyền hình mà thôi.”

“Không thể như thế được.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đó là của một người đàn ông có vẻ mặt cũng lạnh lùng như vậy. “Chẳng có đài truyền hình hoặc nhà sản xuất nào lại to gan đến thế, dám trêu đùa tôi khi chưa được phép của tôi và đưa đến đây để làm chương trình gì đó được!”

Cách nói năng của người đàn ông khác hẳn với những người khác, xem ra đó là một người có vai vế. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía ông ta, Nam Thiên chăm chú quan sát khuôn mặt ông ta, cảm thấy có gì đó quen quen, dường như anh đã gặp ở đâu đó rồi.

Người đàn ông có phần bệ vệ cũng lên tiếng: “Đúng thế, đây không thể nào là một chương trình truyền hình vô duyên.” Nói rồi ông ta giơ tay xem đồng hồ, “Bây giờ là 9 giờ 17 phút ngày 22 tháng 4. Nếu tôi đoán không lầm thì mọi người cũng giống như tôi, chúng ta đã bị bắt giữ phi pháp hơn 12 tiếng đồng hồ rồi. Đây không thể nào là một trò đùa mà rõ ràng là một kiểu phạm tội.”

Nhìn thấy người đàn ông ấy xem đồng hồ, tất cả mọi người mới sực nhớ đến vấn đề thời gian. Một vài người không đeo đồng hồ thì sờ lên quần áo trên người hoặc điện thoại trong túi, rồi đều kinh ngạc kêu lên: “Không thấy điện thoại đâu!”

“Nếu ai đó bắt chúng ta giam ở đây mà còn để điện thoại cho chúng ta gọi cảnh sát hoặc cầu cứu thì mới là chuyện lạ!” Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng hừ một tiếng.

“Như thế có nghĩa là chúng ta bị một kẻ nào đó bí mật bắt đến đây?” Người phụ nữ có mái tóc uốn rất đẹp bưng miệng kêu lên kinh ngạc, “Kẻ đó định làm, gì chúng ta?”

“Tôi nghĩ, có lẽ không chỉ là một kẻ nào đó, mà có thể là một tổ chức nào đó. Nghĩ mà xem, ai mà có khả năng lớn đến thế, cùng một lúc bắt mười mấy người chúng ta đến đây? Hơn nữa, lại đều là lúc chúng ta không biết gì.” Một người đàn ông trợn mắt, nói với vẻ không thể tin nổi.

“Có ai biết mình đã tới đây như thế nào không?” Soái ca trẻ có mái tóc màu vàng nhạt lên tiếng, “Ý của tôi là, có ai nhớ rằng mình đã bị bắt cóc hoặc đe dọa như thế nào không?”

Tất cả mọi người đều không ai lên tiếng và lắc đầu.

“Như thế có nghĩa là, chúng ta đều chìm vào trạng thái hôn mê lạ lùng, khi tỉnh dậy thì mới nhận ra mình đang ở chỗ này?”

Lúc này, Nam Thiên mới lên tiếng: “Tôi thì ngủ thiếp đi... Tỉnh dậy đã thấy ở đây rồi.”

“Tôi cũng như vậy.” Người phụ nữ tóc ngắn đeo đôi khuyên tai bằng kim cương lấp lánh nhìn Nam Thiên một cái, “Tôi cũng giống như anh ấy, cũng ngủ thiếp đi không hay biết gì, khi tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.”

“Cho dù chúng ta đến đây bằng cách nào thì vấn đề quan trọng lúc này là kẻ bí mật giam giữ chúng ta ở đây muốn gì?” Soái ca trẻ có mái tóc màu vàng nhạt nói.

Im lặng một lát, chàng thanh niên đội mũ chỉ những chiếc ghế da quây thành hình tròn, nói: “Có lẽ, những chiếc ghế da này sẽ cho câu trả lời chăng?”

“Nghĩa là thế nào?” Nam Thiên hỏi.

“Vừa nãy tôi nói rồi, chúng ta có mười bốn người, mà ghế thì cũng là mười bốn chiếc. Đây chắc chắn không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Ý của cậu là gì? Kẻ bắt chúng ta đến đây muốn chúng ta mở một cuộc trò chuyện?” Người đàn ông có khuôn mặt lạnh mỉm cười lạnh lùng.

Chàng thanh niên đội mũ không tỏ ra buồn cười, cậu quan sát kĩ xung quanh, nói: “Ai mà biết được, theo như những gì đang có trước mắt, trong căn phòng này chẳng có gì đáng chú ý hơn. Hơn nữa, những chiếc ghế da này được sắp xếp thành một vòng tròn ngay ngắn, điều đó cho thấy rất rõ ngầm ý trong đó - chủ nhân bí mật kia muốn chúng ta ngồi vào những chiếc ghế ấy.”

“Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý.” Nam Thiên đồng tình, “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Mọi người đều tiến lại gần những chiếc ghế.

Người phụ nữ có mái tóc ngắn nói: “Vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì? Đều ngồi vào ghế? Sau đó thì sao, làm gì nữa?”

“Có thể, sau khi ngồi vào ghế sẽ xuất hiện ‘gợi ý’ tiếp theo.” Người đàn ông mặc sơ mi trắng nói với vẻ suy tư.

“‘Gợi ý’, nghĩa là sao?” Người phụ nữ tóc trắng hỏi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng nhún vai: “Tôi không biết, tiện mồm nói ra thế thôi. Tôi cảm thấy, nếu như trong tiểu thuyết thì sẽ có tình tiết ấy.”

“Phải, tôi cũng nghĩ như vậy.” Chàng thanh niên đội mũ có vẻ phấn chấn, cậu ta bước tới một chiếc ghế da định ngồi xuống.

“Chờ đã, đừng ngồi!” Người phụ nữ có mái tóc uốn rất đẹp bỗng nhiên kêu lên khiến cho tất cả giật mình.

Người đàn ông cao lớn hỏi người phụ nữ đó: “Cô sao thế?”

Mọi người đều dồn mắt lại, người phụ nữ ấy đỏ bừng mặt, nói với vẻ lúng túng: “Không có gì... Tôi chỉ có ý nhắc mọi người hãy cẩn thận.”

“Cô nghĩ rằng, nếu chúng ta ngồi xuống những chiếc ghế ấy thì sẽ xảy ra chuyện gì à?” Người phụ nữ tóc ngắn hỏi, “Sao cô lại có cảm giác ấy?”

Người phụ nữ tóc uốn rất đẹp cắn môi, nhíu mày. Một lát sau, chị ta nói: “Vì, trong một bộ tiểu thuyết của tôi có một tình tiết, trên ghế có giấu một thứ mà nếu người ngồi lên đó... sẽ bị chết.”

Câu nói đó khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Nam Thiên. Nhưng, người phụ nữ tóc ngắn tỏ ra không hề hay biết mọi người sửng sốt vì điều gì.

“Cô nói là trong một bộ tiểu thuyết của cô? Nói vậy, cô là một nhà văn?” Nam Thiên hỏi.

“Đúng.” Người phụ nữ tóc uốn gật đầu đáp, “Tôi là một nhà văn chuyên sáng tác truyện bí ẩn, li kì.”

“Thế thì may quá!” Nam Thiên không kìm được thốt lên, “Tôi cũng vậy, tôi cũng là người chuyên viết truyện trinh thám, kinh dị.”

Tiếp đó, điều khiến họ kinh ngạc là, chàng thanh niên đội mũ cũng kêu lên: “Gì cơ? Hai người viết truyện trinh thám, kinh dị à? Cũng như tôi sao?”

“Chờ chút, không lẽ mọi người chúng ta giống nhau? Đều là các nhà văn viết truyện trinh thám, kinh dị?” Người đàn ông mặc sơ mi trắng trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, tôi cũng thế!” Người phụ nữ tóc ngắn cũng lên tiếng.

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng quan sát phản ứng của những người xung quanh rồi đảo mắt và khẽ nói: “Xem ra, đúng như vậy thật.”

Chàng thanh niên đội mũ nhìn người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng rồi chợt thốt lên: “Ôi! Hèn gì mà vừa nãy tôi thấy anh rất quen, anh là nhà văn lớn Hoang Mộc Chu!”

Mọi người quay lại nhìn, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Họ không ngờ, nhà văn lớn có tiếng tăm trong giới viết tiểu thuyết kinh dị Hoang Mộc Chu cũng nếm mùi sự việc kì bí như bọn họ.

Hoang Mộc Chu bình thản nói: “Vâng, đó là bút danh của tôi.”

Chàng thanh niên đội mũ dường như quên mất hoàn cảnh mình đang rơi vào, kêu lên đầy hứng khởi: “Mười bốn nhà văn sáng tác truyện trinh thám, kinh dị cùng tập trung ở một nơi bí mật, đối diện với một mối nguy hiểm và một câu đố chưa hề biết, đúng là hết sức kịch tính và thú vị! Những điều trải qua của chúng ta bây giờ xứng đáng là một bộ tiểu thuyết hay nhất!”

Chàng thanh niên đội mũ nói xong câu này thì bỗng nhiên một cậu thiếu niên chắc chỉ tầm hơn chục tuổi cứ nhìn chăm chăm vào cậu ta, miệng hơi hé ra, dường như cảm thấy điều gì đó nhưng lại không nói ra.

Hoang Mộc Chu vẫn với giọng nói chậm rãi, lạnh như băng: “Bây giờ không phải là lúc thích thú với điều đó đâu? Chúng ta hãy bàn xem, tiếp sau đây phải làm gì.”

“Đúng, bây giờ thì thấy rõ, việc tất cả chúng ta dồn lại ở đây hoàn toàn không phải là sự trùng hợp nữa rồi. Nếu chúng ta đều là những người biết suy luận, giả tưởng thì hãy cùng nhau phân tích xem, rút cục là chuyện gì đã xảy ra với chúng ta.” Người đàn ông mặc sơ mi trắng nói, “Hơn nữa, tôi còn thấy chúng ta cần phải tự giới thiệu về mình. Tôi xin giới thiệu, bút danh của tôi là Long Mã.”

“Ôi, Long Mã, tôi biết!” Chàng thanh niên đội mũ chỉ vào người ấy nói, “Tôi đã đọc cuốn ‘Thoát khỏi Đảo Ma’, rất hay! Không ngờ nó là của anh!” Cậu ta xoa tay phấn chấn.

Long Mã mỉm cười khẽ, đáp bằng một câu “cảm ơn” rồi quay sang đám đông, “Mọi người lần lượt giới thiệu về mình đi, không có ý kiến gì chứ?”

Soái ca trẻ tuổi tóc vàng nhạt đang định lên tiếng thì chàng thanh niên đội mũ cướp lời như thể vừa phát hiện ra châu lục mới: “Ôi... anh, tôi cũng nhớ ra rồi. Tôi đã đọc phóng sự chuyên mục của anh rồi. Anh là Goth, người được truyền thông gọi là ‘Nhà văn thần tượng’ đúng không?”

Soái ca vuốt đám tóc mai xòa trước trán, gật đầu đáp: “Phải, chính tôi.”

Chàng thanh niên đội mũ đúng là người có thần kinh thép, trong hoàn cảnh tất cả mọi người đều cảm thấy bất an, thế mà cậu ta vẫn có tâm trí tìm ra thần tượng trong đám đông. “Cậu là Bạch Kình!”, cậu ta chỉ vào một nam sinh trong bộ quần áo thoải mái, nói, “Tiểu thiên vương kinh dị Tân Tấn, tôi đã đọc tác phẩm của cậu trên mạng.”

Nam Thiên cũng đã từng nghe nói về người có bút danh là Bạch Kình, cậu ta xuất hiện lần đầu trong giới viết tiểu thuyết kinh dị vào năm ngoái, không có nhiều tác phẩm, nhưng rất có triển vọng, tốc độ viết khiến các đàn anh đàn chị trong giới phải trầm trồ.

Bạch Kình gật đầu mỉm cười ngượng ngùng rồi hỏi lại chàng thanh niên đội mũ: “Còn cậu thì sao?”

“Tôi thì không so được với mọi người.” Chàng thanh niên gượng gạo lấy chiếc mũ xuống, gãi đầu. “Tôi chẳng có tiếng tăm gì, chưa xuất bản được cuốn nào thực chất, chỉ là viết trên mạng thôi. Bút danh của tôi là Bắc Đẩu.”

Người đàn ông cao lớn tiếp lời: “Bút danh của tôi là Ám Hỏa, cũng không phải là nhà văn có tiếng tăm gì.”

Người phụ nữ có mái tóc uốn đẹp hơi nhíu mày, nói: “Tôi là Sa Gia... Vâng, đó là bút danh.”

Người phụ nữ tóc ngắn có vẻ chín chắn, khác hẳn với vẻ bẽn lẽn như cô gái nhỏ của Sa Gia: “Còn tôi, bút danh là Thiên Thu.” Giọng nói kéo dài của chị ta chứa đầy vẻ điệu đà, gợi cảm và cuốn hút.

Những người sau đó lần lượt giới thiệu về mình: người đàn ông hơi gầy chừng hơn 30 tuổi có bút danh là Lake; người đàn ông da trắng mặc áo kẻ ô tên là Uất Trì Thành; người đàn ông trung niên có phần bệ vệ bút danh là Hạ Hầu Thân, còn người đàn ông đeo kính, trông có vẻ rụt rè tên là Từ Văn, ông ấy nói đó là tên thật, từ trước đến nay ông ấy không dùng bút danh.

Sau khi Nam Thiên giới thiệu về mình thì chỉ còn lại cậu thiếu niên. Cậu ấy có vẻ là người nhỏ tuổi nhất trong số mười bốn người có mặt, từ nãy đến giờ chưa nói câu nào. Thấy mọi người đều đổ ánh mắt về mình, cậu ấy mới mở miệng: “À vâng..., bút danh của tôi là Chris...”

“Chris?” Tất cả đều ngây ra, ngay cả Hoang Mộc Chu cũng ngẩng đầu lên quan sát kĩ cậu bé đó.

Bắc Đẩu há hốc mồm ngạc nhiên rồi gần như kêu to lên: “Cậu là Chris thật sao? Là nhà văn thiên tài 16 tuổi đã viết cuốn ‘Thế giới ngu muội và cố chấp’?”

Cậu bé nói với vẻ bình thản: “Vâng, là tôi, có điều, bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi.” Nói rồi cậu ấy mỉm cười bẽn lẽn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Nam Thiên cũng cảm thấy bất ngờ như mọi người. Trước đó, anh ta đã nghĩ rằng, trong số mười bốn người thì Hoang Mộc Chu là nhà văn có tên tuổi nhất, không thể nào nghĩ được rằng, đến cả Chris cũng nằm trong số bọn họ. Nên nhớ, nhà văn thiếu niên thiên tài Chris là người mà cả thế giới đều biết tiếng. Năm 16 tuổi cậu đã viết cuốn ‘Thế giới ngu muội và cố chấp’ vừa mới xuất bản đã lập tức nhận được nhiều giải thưởng văn học lớn cả trong và ngoài nước, rồi được dịch ra hơn mười thứ tiếng, xếp vào hàng sách bán chạy trong nhiều tuần liền. Sau đó, Chris chuyển sang viết tiểu thuyết trinh thám, kinh dị, mỗi một cuốn nào cũng đạt kỷ lục tiêu thụ hàng mấy triệu, thậm chí hàng chục triệu bản. Theo giới thiệu của truyền thông, chỉ số IQ của Chris là trên 150, nhưng nhà văn thiếu niên thiên tài đó rất kiệm lời, hầu như không chấp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn và bài viết nào, vì thế đối với rất nhiều người, bao gồm cả người trong giới, Chris luôn là một nhân vật rất bí ẩn.

Ấy thế mà, nhân vật ấy lại cũng đang trải qua sự việc kì bí này, chưa nói đến người có tính cách dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài như Bắc Đẩu mà ngay cả Nam Thiên - người tự nhận là rất biết kiềm chế cũng thấy cảm xúc dâng trào.

Cùng với đó, một nỗi kinh ngạc và lo sợ lớn hơn cũng ùa đến với anh, rút cục là sức mạnh thần bí nào đã đưa được những con người không đơn giản này tập trung cùng một chỗ? Và với mục đích gì?

Lúc này, Bắc Đẩu đã không thể kìm được sự phấn chấn, mặt mũi đỏ bừng, khua tay múa chân, nói: “Thật không thể nào tưởng tượng nổi, tối hôm qua tôi còn uống rượu với thịt nướng cùng bạn trên phố, thế mà hôm nay khi tỉnh dậy đã thấy mình ở cùng nhà với Chris, thế giới này đúng là rất kì diệu!”

“Sao cậu vẫn tỏ ra vui như thế được nhỉ?” Hoang Mộc Chu trừng mắt nhìn cậu ta, nói, “Đừng có làm, những điều mà chẳng biết nên nói như thế nào nữa, hãy nghĩ về hoàn cảnh của chúng ta lúc này đi! Tôi nhắc cho cậu biết, không phải chúng ta đang họp hoặc nghỉ ngơi đâu, mà đang bị bắt giữ bất hợp pháp đấy, hơn nữa còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đây, song chắc chắn không phải là chuyện tốt đâu!”

Bắc Đẩu lè lưỡi, cúi đầu xuống không nói gì nữa.

“Vậy thì hãy trở lại với chủ đề lúc trước đi.” Hạ Hầu Thân nói, “Rút cục, chúng ta có ngồi thử những chiếc ghế đó không?”

Uất Trì Thành nhìn Sa Gia trong một giây, nói: “Tôi nghĩ, điều lo lắng của cô đây là không cần thiết. Thử nghĩ mà xem, chúng ta đã mê man ở đây hơn mười tiếng đồng hồ, nếu ai đó muốn lấy mạng của chúng ta thì đã có thể ra tay từ trước rồi, cần gì phải dùng đến cách giết người bằng việc để vật gì dưới ghế phức tạp ấy?”

“Đúng thế, nếu muốn giết chúng ta thì chẳng cần phải đưa chúng ta đến đây.” Hạ Hầu Thân nói, “Có thể thấy, điều mà ai đó cần không phải là mạng của chúng ta.”

Trong lúc mọi người nói, Bắc Đẩu ngồi xuống quan sát kĩ từng chiếc ghế một. “Tôi nhìn rồi, không có gì đâu, đó chỉ là những chiếc ghế bình thường thôi.”

Người đàn ông có bút danh Ám Hỏa dường như cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, “Nó vốn chẳng có gì đáng để nghi ngờ cả.” Nói rồi anh ta bước tới một chiếc ghế, ngồi xuống và bắt tréo chân rất tự nhiên.

Mọi người thấy không xảy ra chuyện gì cũng lần lượt bước đến những chiếc ghế còn lại và ngồi xuống.

Chỉ còn lại Sa Gia vẫn đang đứng trước chiếc ghế cuối cùng, tay đặt lên ngực, có vẻ cô ấy vẫn đang do dự.

Nam Thiên ở bên cạnh Sa Gia, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô trong lòng bỗng trào lên cảm giác muốn che chở cho cô gái nhỏ này. Anh kéo tay Sa Gia, đồng thời đứng dậy, nói: “Đừng sợ, không sao đâu, nếu không thì cô ngồi xuống chiếc ghế này.”

Nói rồi Nam Thiên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Sa Gia, chứng tỏ cho cô thấy sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Sa Gia hơi hé miệng, nhìn chăm chú Nam Thiên trong mấy giây và tỏ rõ vẻ cảm kích. “Cảm ơn anh.” Cô cố gắng nở một nụ cười, rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Nam Thiên đã nhường cho.

Lúc này, tất cả mười bốn người đều ngồi xuống, thế rồi trong căn phòng rộng lớn bỗng vang lên một giọng nói rất to khiến tất cả đều giật thót người.

“Rất hoan nghênh các vị khách quý!”

Mười bốn con người trên ghế da đều ngạc nhiên nhìn ra bốn phía, tìm nơi phát ra giọng nói đó. Bắc Đẩu ngẩng đầu lên và phát hiện ra đầu tiên, cậu kêu to: “Ở kia kìa!”

Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn tứ phía mới nhận ra rằng ở bốn góc của trần nhà đều có lắp một chiếc loa, tiếng nói được phát ra từ đó.

“Rất xin lỗi vì đã mời các nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị, li kì đến đây khi chưa được sự đồng ý. Cho dù bây giờ các vị đang ở trong tâm trạng như thế nào: giận dữ, phẫn nộ, sợ hãi, thì cũng mong tất cả hãy bình tĩnh và nghe tôi nói hết những lời sau, vì đó là chuyện lớn liên quan tới sinh mệnh của các vị.”

Mười bốn con người ngồi trên mười bốn chiếc ghế da đều nín thở, trong căn phòng lớn không hề có một âm thanh nào khác.

“Tôi đoán, vừa rồi hẳn các vị cũng đã có những trao đổi với nhau. Vì vậy, tên tuổi, lai lịch của các vị chẳng cần tôi phải giới thiệu nữa. Tôi chắc chắn, vấn đề lúc này các vị quan tâm nhất đó là, tôi ‘mời’ các vị đến đây rút cục là muốn gì.

Nói đơn giản thôi, tôi cũng là một nhà văn viết tiểu thuyết li kì như các vị. Nhiều năm nay, tôi luôn suy nghĩ về một vấn đề, làm thế nào để viết ra một tác phẩm kinh dị vĩ đại làm chấn động các nhà xuất bản cũng như toàn thế giới? Tôi đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng đã tìm ra được đáp án, các vị chính là đáp án của tôi.”

Các vị đang tại vị lúc này, cho dù có tiếng tăm hoặc chưa có, thì theo tôi cũng đều là những nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị, li kì xuất sắc nhất trong nước.

Tôi ‘mời’ các vị đến đây là muốn cùng các vị chơi một trò chơi.

Tôi xin nói đôi chút về luật chơi. Bây giờ, mời các vị hãy chú ý tới góc phía đông nam, ở đó có đặt một chiếc hòm.”

Mọi người đều nhìn về phía đó và nhìn thấy vật mà người kia nói đến.

“Trong chiếc hòm đó có để mười bốn quả bóng bàn, mỗi một quả bóng đều viết một con số lần lượt từ 1 đến 14. Lát nữa, mong các vị hãy làm theo như lời tôi nói: mọi người lần lượt đến lấy lên một quả bóng trong số đó, con số trên quả bóng chính là số hiệu của các vị. Sau khi hoàn thành khâu này thì trò chơi sẽ bắt đầu.

Nội dung trò chơi như sau: 7 giờ tối hàng ngày, sẽ có một người phải kể lại một câu chuyện kinh dị mà mình mới nghĩ ra và bắt đầu từ người bốc phải số 1. Những người khác, trừ người kể chuyện, cho điểm cho câu chuyện vừa được nghe, điểm tối đa là 10. Sau khi cho điểm xong, một người thống kê và tính ra điểm trung bình, con số cuối cùng có được chính là điểm cho câu chuyện đó. Sau mười bốn ngày, người được điểm số cao nhất sẽ chính là người chiến thắng trong trò chơi này.

Chắc sẽ có người hỏi: chiến thắng trong trò chơi này thì được lợi ích gì? Tôi nghĩ, các vị đều là những người làm nghề sáng tác, chắc hẳn sẽ ý thức được rằng sự việc mà các vị đang trải qua thực sự là một đề tài tiểu thuyết kinh dị tuyệt hảo, hơn nữa, điều quý hơn cả, nó không phải là một câu chuyện nặn ra mà chính là sự việc chân thực mà các vị đích thân nếm trải. Tôi tin là mỗi người có mặt ở đây đều rõ, đối với một nhà văn viết truyện kinh dị, đây là một cơ hội hiếm có ngàn năm. Nếu chuyển nó thành một bộ tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ chấn động thế giới và tạo ra kì tích trên thị trường sách.”

Nam Thiên thầm kêu lên trong lòng, người kia nói không sai chút nào, chỉ riêng với tình hình lúc này - mười bốn nhà văn viết truyện trinh thám, kinh dị (bao gồm cả Chris, Hoang Mộc Chu, Bạch Kình, Goth) bị một người giấu mặt bắt cóc, nhốt cùng một nơi và ép họ phải ở lại đó trong nửa tháng trời, mỗi tối kể một chuyện thì cũng đã đủ li kì lắm rồi. Không nghi ngờ gì nữa, một cuốn sách viết về điều đó chỉ cần qua giới thiệu thôi cũng đã khiến cho rất nhiều người hứng thú và tò mò, và nó sẽ thật sự là một cuốn sách hot chưa cần lật xem cũng đã thu hút người mua.

Giọng nói bí hiểm của người kia kéo Nam Thiên trở về với hiện thực. “Nhưng có điểm này chắc hẳn các vị cũng đã nghĩ tới: không thể nào nhiều người như vậy lại viết về cùng một đề tài. Vì thế, bản quyền sáng tác của cuốn sách bán chạy trong tương lai chỉ thuộc về người có số điểm cao nhất, và đó cũng chính là người chiến thắng trong trò chơi này. Cuối cùng ai là người may mắn ấy, với tất cả các vị có mặt ở đây cũng đều là một thử thách như nhau.

Tất nhiên, có thể có người sẽ nói: tôi không đồng ý, tôi cũng không muốn chơi trò chơi này, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà. Đối với những ai có suy nghĩ ấy thì tôi cũng sẽ không ép làm bất cứ chuyện gì. Nhưng, rõ ràng là tôi cũng sẽ không thể để người đó ra về như vậy được, mà đành phải lấy làm tiếc để cho người ấy ra khỏi cuộc chơi mà thôi.”

“Ra khỏi cuộc chơi là như thế nào?” Từ Văn trợn tròn đôi mắt vốn đã lồi hỏi Bạch Kình bên cạnh. Bạch Kình lắc đầu, ra hiệu rằng cậu ta không muốn nói gì vào lúc này.

“Bây giờ, mọi người đã hiểu về nội dung trò chơi rồi chứ? Vậy, tiếp sau đây, tôi xin nói về luật chơi một chút, đây là chi tiết quan trọng nhất, mong mọi người nghe cho kĩ.”

“Đầu tiên là về câu chuyện mà mỗi buổi tối mọi người phải kể. Ngoài cốt truyện trinh thám, kinh dị, đặc sắc, điều quan trọng hơn là những câu chuyện sau đó nhất định không được giống về cấu tứ và tình tiết với câu chuyện trước đó. Nếu xảy ra tình huống đó thì coi như người ấy sẽ bị loại khỏi cuộc chơi. Mong các vị chú ý điểm này.”

Giọng nói ngừng trong giây lát, dường như có ý để cho mọi người suy nghĩ. Tiếp đó, giọng nói khàn khàn, đùng đục ấy lại tiếp tục:

“Ngoài ra, nói cho các vị biết điều này, người đứng ra tổ chức hoạt động này cũng chính là tôi, hiện đang ngồi cùng với các vị. Đúng vậy, tôi là một trong số các vị.”

Câu nói ấy vừa thốt ra, đám đông đều há mồm sửng sốt (hóa ra là có người đang diễn kịch thật), ai cũng trợn mắt nhìn người bên cạnh, dường như tất cả mọi người đều trở thành nghi phạm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp