Hôm sau, Lâm Nhan vừa tỉnh ngủ đã thấy Tạ Phong Trần và Sở Mộ Trầm ở trong phòng, đồng thời còn có cả bố Sở nữa, ba người đang nói thầm, chẳng biết tranh luận về vấn đề gì. Nhìn thấy Lâm Nhan xuất hiện, ba người lập tức đình chiến, nhao nhao nhìn về phía Lâm Nhan. 

"Lâm Nhan, con sao rồi? Nghe nói con bị bệnh, đỡ tý nào chưa?" Bố Sở đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Nhan, giọng nói tràn đầy thân thiết.

Lâm Nhan đột nhiên có hơi mềm lòng, ông ấy đã lớn tuổi như vậy, còn đặc biệt đến thăm cô, thực sự khiến người ta cảm động, "Dạ, không sao đâu, sao bác cũng đến đây vậy ạ?"

"Con bị bệnh tới mức nhập viện, sao bố có thể không tới được. Xin lỗi con, hôm qua anh trai con không nói chuyện con bị bệnh. Sau khi bố biết chuyện thì lập tức qua chỗ con." Trong ánh mắt bố Sở thoáng lộ ra một vẻ áy náy. 

"Chỉ là cảm vặt thôi, hôm qua con truyền nước biển cả ngày, tối con uống thuốc, ngủ một giấc đã khỏe hơn rồi. Bác không cần lo lắng, cũng không cần đặc biệt đến thăm con đâu ạ!"

"Bố muốn tới nhìn con một cái, trong lòng bố cũng có thể an tâm hơn chút." Bố Sở không đồng ý mà phản bác, dừng một chút rồi lại mở miệng, "Đều tại anh trai con, mùa đông mà giới thiệu con đi quay phim làm gì, lạnh tới mức bị cảm luôn. Nhìn con này, con gầy hơn rồi, để lát nữa bố hầm canh bồi bổ cho con. Chắc con đói bụng rồi hả? Bố đi làm bữa sáng cho con, con mau đi vệ sinh cá nhân rồi quay lại ăn."

Lâm Nhan nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của bố Sở, cô thật sự không thể tàn nhẫn từ chối. Cô gật đầu, xoay người vào phòng tắm. 

Khi quay lại, bố Sở đã bày bữa sáng ở trên bàn trà, nhìn thấy cô, ông lập tức múc thêm một chén canh để trước mặt cô, "Uống một chén canh gà trước, bố cố ý nhờ bạn bè mua gà mái ở nông thôn nên rất bổ cho cơ thể, con uống nhiều một chút."

"Con cảm ơn." Trước mặt Lâm Nhan bốc lên hơi nóng và mùi canh gà ngào ngạt, không biết vì sao mà cô chỉ cảm thấy mắt và mũi cay cay, xúc động đến mức không giải thích được lại còn có hơi muốn khóc, nghẹn ngào nói một tiếng cảm ơn.

Hai kiếp, cô chưa từng trải nghiệm loại tình thương ấm ấp sâu nặng như núi của bố.

Bố Sở có thân phận như vậy nhưng sáng sớm đã chạy tới Bắc Thành vì con gái của mình, lại còn nấu và đưa tới một phần canh gà ngon như vậy, có lẽ ông thật sự rất yêu con gái mình!

Nếu như cô không xuyên sách, không phải là thế thân của nguyên chủ Lâm Nhan thì tốt rồi. Như thế, cô có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tình thương của người bố này. 

Nếu nguyên chủ Lâm Nhan có thể ăn bát canh gà này, không biết cô ấy sẽ hạnh phúc tới cỡ nào. Còn cô là người xuyên đến ngược lại đã chiếm lợi của nguyên chủ.

"Cảm ơn cái gì, mau uống nhanh đi. Những thứ bố làm cho con đều là việc nên làm, may mà ông trời đã cho chúng ta tìm thấy con, có thể có cơ hội yêu thương và đối xử thật tốt với con. Bố biết hai năm qua con rất vất vả, sau này không cần sợ nữa, con đã có bố mẹ và anh trai bảo vệ. Chúng ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ con." Lâm Nhan cảm ơn một tiếng đã khiến đôi mắt của một người kiên cường, cứng rắn như bố Sở đỏ lên, làm cách nào cũng không ngăn được nước mắt chảy xuống.

"Dạ, sau này con cũng muốn được mọi người bảo vệ như vậy." Lâm Nhan múc muỗng canh uống một hớp nhỏ, không nếm được hương vị của nó, chứng kiến một người đàn ông lớn tuổi như bố Sở đã đỏ cả vành mắt, bản thân cô cũng rất muốn khóc.

Thì ra cảm giác có người nhà yêu thương tuyệt vời đến vậy!

Lâm Nhan, nếu cô còn đang ở đây mà có được người nhà yêu thương như vậy, chắc cô sẽ cực kỳ hạnh phúc nhỉ!

Cho dù cô đang ở đâu, tôi hi vọng cô sẽ sống tốt, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ của cô.

"Mộ Trầm, bố thử véo con một cái xem con đau không nhé? Có phải bố đang nằm mơ không con! Có phải Lâm Nhan vừa nói sau này muốn được mọi người bảo vệ không con? Mọi người là "chúng ta" đúng không?" Vẻ mặt bố Sở vô cùng kinh ngạc, không dám tin mà nhìn con trai, giơ tay véo một cái.

Sở Mộ Trầm bị đau, hít vào một hơi, anh cạn lời chỉ biết nhìn ông bố già nhà mình, "Ây da... Đau! Bố thật sự là bố con à, chưa có người bố ruột nào hố con trai của mình mà không chùn tay như bố."

Trong nháy mắt, mặt mày bố Sở hớn hở nở nụ cười hiền từ mang theo sự hưng phấn tột cùng, "Thằng nhóc hư hỏng này, bớt đạo lý lại đi! Đau một chút thì có sao đâu! Em gái con thông suốt rồi, con bé chịu nhận chúng ta rồi."

Lâm Nhan nhìn hai bố con đáng yêu như nhau, cô nhịn không được mà nở nụ cười, nếu nhìn nhận nhau có thể khiến tất cả mọi người vui vẻ vậy cô còn do dự gì nữa!

Người nhà họ Sở quá ấm áp, ấm đến mức cô không thể nào từ chối được. 

"Chào Lâm Nhan! Hoan nghênh em chính thức trở thành một phần của nhà họ Sở, làm quen lại lần nữa nha. Anh là Sở Mộ Trầm, anh trai của em!" Sở Mộ Trầm không khỏi nhướng mày, làm như thật mà tới vươn tay ra và giới thiệu một lần nữa.

"Chào anh trai! Em là Lâm Nhan." Lâm Nhan nở nụ cười sáng lạn, bắt tay Sở Mộ Trầm.

"Lâm Nhan, bố là bố con." Bố Sở kích động đến đẩy Sở Mộ Trầm ra, vừa mong đợi lại vừa gấp gáp muốn cùng Lâm Nhan nhận nhau.

"Bố." Lâm Nhan hơi do dự rồi thản nhiên cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Ôi trời ơi, trời ơi! Con gái ngoan, bố đã chờ hai mươi mấy năm, rốt cuộc cũng chờ được ngày này rồi." Bố Sở xúc động tới mức nước mắt rơi đầy trên gương mặt già nua, ôm chặt Lâm Nhan tựa như tình cảm ẩn giấu nhiều năm cuối cùng đã tìm được chỗ bùng nổ.

Ta Phong Trần ngồi ở một bên, lặng lẽ nhìn cảnh tượng một nhà ba người, từ khi vui vẻ sung sướng nhận nhau cho tới lúc cảm động rơi nước mắt. Tâm trạng anh phức tạp, không biết nên nói gì.

Nhưng tới lúc bố Sở ôm Lâm Nhan thì anh nhìn không nổi nữa, "Bác trai, chúc mừng cả nhà bác được đoàn tụ, đồ ăn sáng sắp nguội rồi, Lâm Nhan vẫn chưa uống canh gà."

Lâm Nhan cảm kích nháy mắt với Tạ Phong Trần, trong thời điểm mấu chốt vẫn chỉ có Tạ cẩu đáng tin nhất, biết giải cứu cô.

Tạ Phong Trần cũng đáp lại bằng một ánh mắt quyến rũ, rốt cuộc trong lòng cũng thoải mái. Dù sao Lâm Nhan vẫn chưa từng quên sự tồn tại của anh, vẫn biết anh tốt, không uổng công anh làm người vô hình nãy giờ.

Lúc này bố Sở mới kịp phản ứng và buông Lâm Nhan ra, có hơi xấu hổ mà nói: "Xin lỗi con, lúc nãy bố quá kích động nên không khống chế được cảm xúc, con uống canh gà trước đi, ăn nhiều một chút. Sau này, bố sẽ nấu cho con ăn mỗi ngày."

Sở Mộ Trầm nhìn bố già bật chế độ cuồng con, bất đắc dĩ mở miệng, "Bố, nếu bố nấu mỗi ngày, có lẽ em gái chưa về nhà họ Sở thì đã ngán rồi. Huống chi, với tài nấu ăn của bố thì hầm canh gà vẫn ổn, mẹ cũng không chê bai gì những món khác thì... Hay là thôi đi!"

"Cút đi! Sao có thể lật tẩy bố mình như vậy, mau ăn đi, ăn không ngừng mới lấp kín được miệng con! Nếu không phải tại con, em gái con có lạnh tới mức phát bệnh không? Chờ bố mang em gái về nhà thì con mau tìm người khác làm mấy cái quay quay chụp chụp gì đó của con đi. Bố còn chưa tính sổ với con chuyện con khiến con gái cưng của bố bị cảm lạnh đâu!" Bố Sở trừng mắt, hung hăng liếc con trai mình một cái, không khách sáo mà nói.

"Bố, bố đừng giảng đạo lý với con nữa, em gái bị cảm cũng đâu phải do con làm hại. Hôm đó con cũng đứng chịu gió lạnh trên biển cả một ngày trời."

"Cái đồ da dày thịt béo như con có thể so với em gái con sao?" Bố Sở nhìn Sở Mộ Trầm với vẻ chán ghét.

"Con nói không lại bố, bố có bản lĩnh thì dẫn em ấy đi đi."

"Nhan Nhan, con theo bố về nhà đi!" Bố Sở lập tức nhìn về phía Lâm Nhan.

"Con muốn quay xong bộ phim này trước, con rất thích vai diễn này, cũng đã quay được một đoạn, con không muốn bỏ cuộc. Thật ra cảm mạo là việc nhỏ, ai cũng sẽ bị thôi mà. Bố không cần phải quan trọng hóa vấn đề này đâu." Lâm Nhan không ngờ hai cha con bọn họ đấu đá nhau, cô lại trở thành  đích của trăm mũi tên rồi.

"Vậy chừng nào con về nhà? Lạnh như vậy mà bôn ba ở ngoài làm gì, đóng phim có thể kiếm được bao nhiêu đâu? Bố có tiền, sau này bố nuôi con, con không đi làm cũng không sao, không cần vất vả như vậy."

Lâm Nhan: "..."

Đây có phải là người bố đại gia trong truyền thuyết không?

Không phải thân phận không tầm thường sao?

"Chém gió" như vậy thật sự tốt sao?

Tuy cô biết nhà họ Sở có rất nhiều tiền, thậm chí là thuộc loại siêu cấp nhiều tiền, chẳng những có tiền mà còn có địa vị. Nhưng Lâm Nhan quyết định nhìn nhận người nhà họ Sở không phải vì tiền tài của nhà họ Sở mà vì cô thích có người thân ấm áp như vậy.

Nhưng cô cũng thích nghề nghiệp của mình, cũng không có ý muốn làm sâu gạo. 

Tạ Phong Trần vừa nghe bố Sở nói vài câu đơn giản thì hơi giật mình, đây là dùng tiền dụ dỗ con gái sao?

Anh cũng có tiền nha?

Vợ của anh sao anh lại không nuôi chứ?

Cần người khác nuôi hộ à?

Cho tới tận bây giờ Lâm Nhan cũng chưa từng tiêu tiền của anh, cho cô thẻ cô cũng không dùng mà để làm vật trang trí, thật sự hết cách với cô.

Đối với thủ đoạn của bố Sở, Tạ Phong Trần chỉ cười nhạt, dựa theo tính tình của Lâm Nhan chắc chắn cô sẽ không đồng ý.

"Được ạ! Đợi sau này khi con không muốn làm việc nữa sẽ quay về cho bố nuôi con." Lâm Nhan nở nụ cười ngọt ngào, miệng vui vẻ đồng ý.

Tạ Phong Trần lập tức bị vả vào mặt, hơi có cảm giác một lời khó nói hết, anh nhìn Lâm Nhan bằng đôi mắt tràn đầy oán giận.

Tại sao đồng ý cho bố Sở nuôi mà không chịu cho anh nuôi?

Con tim anh mệt mỏi quá đi! Người phụ nữ này không coi anh là người một nhà!

"Được! Nếu con không muốn đi làm, bất cứ lúc nào cũng có thể về để bố nuôi." Bố Sở thỏa mãn, rất vui vẻ.

Nhưng Tạ Phong Trần buồn bực sắp chết rồi.

Thái độ của Lâm Nhan đối với bố ruột và bạn trai chênh lệch quá lớn. 

Bên trọng bên khinh!

Lâm Nhan đồng ý quay phim xong sẽ trở về nhà họ Sở một chuyến, bố Sở lại cố chấp nhét cho Lâm Nhan một tấm thẻ ngân hàng, ông nói là tiền tiêu vặt. Lâm Nhan từ chối kiểu nào cũng không được, Sở Mộ Trầm cũng nhân cơ hội nhét một cái thẻ cho Lâm Nhan. Không dễ gì dỗ cho bố Sở và Sở Mộ Trầm rời khỏi, chỉ còn cô và Tạ Phong Trần mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng này.

"Lâm Nhan, có một vấn đề, có phải em nên giải thích một chút không?" Tạ Phong Trần cắn răng nói, ánh mắt gắt gao nhìn Lâm Nhan chằm chằm, ngập tràn sự áp bức.

"Giải thích cái gì?"

"Em thật sự không có gì bất mãn với anh sao?"

"Không có nha! Anh đối xử tốt với em như vậy, sao em có thể có ý bất mãn với anh?" Lâm Nhan nhíu mày, lập tức lắc đầu.

"Vậy tại sao..." Tạ Phong Trần hít sâu một hơi nhưng vẫn nhịn không nổi mà mở miệng hỏi, "Tại sao đồng ý nhận thẻ của bố và anh trai em, thà tiêu tiền của bọn họ chứ không muốn tiêu tiền của anh? Tại sao em luôn phân biệt rạch ròi giữa chúng ta vậy?"

Lâm Nhan bật cười, suy nghĩ tìm từ giải thích, "Ai nói em muốn tiêu tiền bọn họ? Em nhận để bọn họ an tâm thôi. Dù sao nhà họ Sở cũng tìm em nhiều năm như vậy, bọn họ muốn cho em thẻ chắc chắn là vì muốn bù đắp cho em. Em nhận, trong lòng bọn họ sẽ dễ chịu hơn một chút nhưng bản thân em có thể kiếm tiền, em không tính xài tiền đó."

"Nhận thẻ của anh cũng có ý nghĩ đó à?"

"Uhm." Lâm Nhan thành thật gật đầu, loại chuyện này không cần phải giấu giếm, ngược lại nói rõ ràng sẽ tốt hơn.

"Lâm Nhan, anh cho em thẻ là vì chấp nhận em trở thành một nửa của đời anh. Anh sẵn lòng chia sẻ phú quý với em không phải vì muốn bù đắp, cũng không phải để em làm vật trang trí. Anh hi vọng em có thể dùng nó để mua thứ em thích, có thể khiến em vui vẻ. Nếu em không muốn dùng thẻ của anh, vậy sau này anh đành phải sai người mang quà tặng gửi trực tiếp về nhà em." Tạ Phong Trần nói năng hùng hồn, lời lẽ đầy sức thuyết phục.

Lâm Nhan cảm thấy hơi "hạn hán lời", cô cầm trong tay ba tấm thẻ của ba đại gia, rõ ràng đây là cảm giác đổi đời sau bốn giờ rưỡi chiều nhưng cô chỉ thấy trách nhiệm nặng nề.

Tuy cô không giàu như bọn họ nhưng để tự nuôi sống bản thân mình thì không thành vấn đề nha!

Tại sao mọi người đều phải cho cô tiền vậy!

Thật đúng là trách nhiệm ngọt ngào!

Tạ cẩu ghen chỉ vì cô nhận thẻ của bố và anh trai, cô khó thở quá! Không còn lời nào để nói!

Editor có lời muốn nói: Chị gái, chị khó thở vì nhiều tiền???????? Em cũng ước 1 lần được khó thở vì nhiều độc giả VOTE bài cho em, ahihi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play