Hai người đàn ông một lớn một nhỏ đứng trước mặt điềm nhiên như không mà thảo luận về cô, Lâm Nhan cười khổ, “Lúc hai người thảo luận về em thì dù sao cũng nên tôn trọng đương sự là em đây một chút chứ!”
“Chị, có chỗ nào không tôn trọng chị đâu, em và anh Mộ Trầm đang khen chị đó!” Trác Tư Hằng tươi cười đáng yêu.
Lâm Nhan lập tức thấy tim mình như bị sự đáng yêu này làm tan chảy rồi, đúng là không giận được tí nào, giả vờ quở mắng, “Mồm mép cậu ngọt lắm, nhanh đi làm việc đi!”
“Ai! Trải nghiệm trồng trọt một ngày, lúc này mới thấy các bác nông dân thật không dễ dàng gì.
Sau này em không kén ăn nữa đâu.” Trác Tư Hằng lau đi mồ hôi trên trán, lắc đầu thở dài rồi nói.
Lâm Nhan không nhịn được cười thành tiếng,“Bạn nhỏ, giác ngộ của cậu khá cao đó!”
Lâm Nhan trêu một cái, chàng trai nhỏ liền đỏ mặt, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ
Làm nhà cho vịt xong, Lâm Nhan về phòng uống nước thì bị đạo diễn gọi qua một bên, “Lâm Nhan, tôi thật sự nhìn không ra cô có quen biết với đại sư J đó, chuyện vườn hoa đều được giải quyết rồi.”
“Hả? Đại sư J nào?” Lâm Nhan ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
“Đại sư J mà cô cũng không biết sao? Nhà thiết kế cảnh quan giỏi nhất trong nước đó, trước giờ vị đại thần này lúc nào cũng thần bí, có tiền cũng mời không được, vậy mà cô lại có thể nhờ anh ra xuống núi thanh minh giúp.” Đạo diễn Trần dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Nhan, chỉ nghĩ rằng cô đang giả vờ.
Lâm Nhan không chút dao động, gương mặt điềm tĩnh, “Đạo diễn, tôi thật sự không quen đại thần J gì đó, thế nhưng có thể giải quyết được là tốt rồi.”
“Tôi biết cô rất khiêm tốn, có điều khi đại thần J vừa lên tiếng thì tình thế liền lập tức xoay chuyển, tổ chương trình của chúng tôi đã liên lạc với phòng làm việc J, phía bên đó nói số hoa và cây cảnh này đều tặng hết cho tổ chương trình chúng ta, tôi nghĩ để trong tổ chương trình nhiều như vậy cũng dễ làm người khác ghét lắm, định tặng cho người dân trong thôn, cô không có ý kiến gì chứ?” Đạo diễn Trần dùng cách nói như đang trưng cầu ý kiến hỏi Lâm Nhan.
Lâm Nhan cau mày, được quan tâm quá nên có chút hoảng sợ, thế nhưng cô vẫn đưa ra suy nghĩ của mình, “Đạo diễn, tôi có một cách tốt hơn để xử lý số hoa và cây cảnh này, nghe nói trong thôn có trường học, điều kiện cũng khá thô sơ, tổ chương trình chúng ta có thể quyên góp cho trường học trong thôn để các bé có một môi trường học tập tốt hơn, thế nào? Chúng ta có thể dẫn dắt các bé trồng cây trong sân vườn, tạo nên một khuôn viên trường thật đẹp, tôi thấy cũng được lắm.”
Mắt đạo diễn lập tức sáng lên, liên tục gật đầu, nói với gương mặt đầy vẻ tán thành, “Được đó! Suy nghĩ này rất hay, chúng ta cũng xem như làm công ích, còn giúp chương trình có thêm điểm nhấn.
Vốn dĩ bọn tôi cũng muốn quyên góp tiền cho trường học trong thôn, lần này vừa đúng lúc có thể làm chung, giúp nội dung của chương trình càng phong phú hơn nữa.”
“Ừm, bọn trẻ đều là mầm non của đất nước, là hy vọng của ngày mai, cần phải được bảo vệ, che chở.” Lâm Nhan cười cười, cô chỉ đưa ra suy nghĩ của mình, không ngờ đạo diễn lại chấp nhận.
Mọi chuyện được giải quyết tốt đẹp, tinh thần đang căng thẳng của Lâm Nhan được thả lỏng trong phút chốc.
Cô không sợ bị mắng, cô chỉ không muốn chương trình này vì cô mà bị ảnh hưởng.
Ngược lại thì tiến độ của vườn hoa trước sân rất nhanh, thầy Khương và cô Lưu Vân làm việc nhanh gọn, bố trí cũng rất đẹp, mỗi chậu hoa đều được đặt ở vị trí hợp lý, vô cùng chú trọng, nhìn cảnh đẹp thì lòng cũng vui theo.
Một buổi chiều ngắn ngủi, so với buổi sáng thì đã ra dáng lắm rồi, chỉ là số hoa cỏ kia còn quá nhỏ, Lâm Nhan nghĩ nếu lớn lên thì cảm quan chắc chắn sẽ không tồi.
“Chút nữa sửa lại mặt đường trong vườn hoa một chút rồi xây thêm đình nghỉ mát và bố trí tỉ mỉ lại thì cũng coi như xong, ai dô, cái eo già của tôi đúng là không xài được nữa rồi.” Thầy Khương đỡ eo rồi dùng sức đứng lên, nhìn thành quả cả một buổi chiều, cũng rất hài lòng.
Có điều tuổi tác lớn rồi, ít nhiều gì sức khoẻ cũng có chút vấn đề, bây giờ ngồi xổm lâu, eo cũng chịu hết nổi rồi.
Trác Tư Hằng cực kỳ, cực kỳ có mắt nhìn mà tiến lên phía trước đỡ lấy, “Thầy Khương vất vả rồi, để em đỡ thầy!”
“Haiz! Thằng nhóc này lanh lợi quá, hay sẵn tiện cậu giúp đỡ nấu cơm tối luôn đi!” Thầy Khương nhìn Trác Tư Hằng thế này liền lập tức bị chọc cười, trêu đùa nói.
“A~ Vậy thì em không tình nguyện đâu, quan trọng là em dám nấu, mọi người dám ăn không?” Trác Tư Hằng lập tức mất đi tự tin, mọi người đều bị chọc cười phá lên.
Phía bên kia vườn hoa là thành viên mới đến Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên đang đào hồ cá nhỏ.
Buổi sáng mọi người đã khoanh vị trí, Lâm Sanh mới đến thì liền chủ động muốn làm việc, cũng thuận lợi được phân cho nhiệm vụ đào hồ cá, Hàn Hữu Niên cưng chiều cô, tuy rằng không hề muốn làm những việc này nhưng vẫn cùng cô làm.
Nhìn Lâm Sanh yếu đuối mỏng manh đến mức cầm xẻng cũng mất sức, Hàn Hữu Niên chỉ có thể bảo cô qua một bên rồi chuyển đống đất mới đào được lên trên.
Lâm Nhan thấy dáng vẻ hai người làm việc thú vị lạ lùng, vừa nhìn Hàn Hữu Niên là biết sống trong nhung lụa trước giờ chưa từng làm qua, Lâm Sanh cũng tương tự, thế nhưng hai người đứng với nhau dịu dàng tình cảm, hệt cái máy phát cẩu lương biết đi vậy.
Ví dụ như lau mồ hôi cho đối phương, đưa nước cho đối phương, hoặc là anh đào đất để em chuyển lên, nam nữ xứng đôi, giống như Ngưu Lang Chức Nữ, ngược lại cũng là một phong cảnh đẹp.
Lâm Nhan còn nghe thấy tiếng Lâm Sanh khen ngợi đầy ngưỡng mộ, “Wow, Hữu Niên anh đúng là toàn năng đó, bất kể làm chuyện gì cũng giỏi ghê.”
Khóe miệng Lâm Nhan giật giật, suýt nữa thì không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mẹ nó chứ mấy việc đào đất trồng cây này đã cắm rễ, thấm sâu vào từng mạch máu của người Hoa, là do tổ tông truyền lại, một người đàn ông làm chút việc này mà còn đứng bên cạnh hoan hô, cũng không thấy ngại sao.
Sự thật chứng minh, không chỉ có Lâm Nhan thấy kỳ lạ ngại ngùng, biểu cảm của những người khác cũng khó dùng một lời diễn tả được, dường như Lâm Sanh phát giác ra được ánh mắt của mọi người, cô ta nhìn sang mọi người rồi cười cười, hưng phấn nói, “Mọi người xem, chúng tôi biết đào hồ cá rồi.”
Động tác Hàn Hữu Niên cứng lại, vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn Lâm Sanh bằng ánh mắt phức tạp, bảo cô ta đừng hét nữa.
Những người còn lại thì để ý cũng không được, mà không để ý cũng chẳng xong, cuối cùng thì cười mỉa mai một cái, Cảnh Tuyết cổ vũ nói, “Cậu thật là lợi hại!”
Lâm Nhan không nhịn được nên tránh mắt đi, cố gắng kiềm lại khóe môi đang cong lên.
Đây mẹ nó đúng thật là không bình thường nha!
Đứa trẻ ba tuổi chơi cát trên bãi biển cũng biết đào đất mà! Sao Lâm Sanh đột nhiên lại biểu hiện hệt như thiểu năng thế này.
Lâm Nhan không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Màn hình livestream cũng đầy tiếng cười, các fan hâm mộ và cộng đồng mạng đều bị biểu hiện của Lâm Sanh làm cho cười không được mà khóc cũng không xong.
“Ha ha ha ha ha! Trời ơi, mẹ nó tôi đang xem gameshow hài sao?”
“Thật ra tổng giám đốc bá đạo đào đất cũng vui lắm, mà tại sao biểu hiện của Lâm Sanh hệt như đứa thiểu năng thế nhỉ?”
“Muốn nói là Hàn thiếu kiếm tiền đúng là giỏi, nhưng mà sao đào đất cũng giỏi luôn vậy? Chuyện đơn giản thế này người nào cũng biết chứ nhỉ?”
“Người thành thị về quê cũng như dân quê lên thành phố thôi! Đúng là vui ghê!”
“Nếu mà hai người này ở trong truyện làm nông thì e là sống không qua nổi hai chương.”
“Trên màn hình đều là fan của Lâm Nhan hả? Có cần phải đạp người khác xuống vậy không?”
“Sanh Sanh của chúng tôi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vừa lên đã phải làm việc thì còn muốn thế nào nữa?”
“Sanh Sanh của chúng tôi không sợ khổ không sợ mệt, tin tưởng cô ấy nhất định sẽ càng ngày càng tốt lên.”
“Sanh Sanh chính là một con ngốc không biết suy nghĩ, làm việc bẩn thỉu nặng nhọc mà còn bị cười nhạo.”
“Chỉ có tôi thấy Hàn thiếu cưng chiều bạn gái quá sao? Cẩu lương ăn đến no luôn.”
“A~ Fan của Lâm Sanh cũng đủ rồi đó, con mắt nào thấy là fan của Lâm Nhan vậy, toàn là gây chiến.”
“Lâm Nhan đi đến đâu thì Lâm Sanh đi theo đến đó, cũng say mê quá đó!”
“Đổ oan Lâm Nhan dụ dỗ người đàn ông của cô ta, fan vây lấy chặn đường Lâm Nhan, tập thể fan trân châu mất trí nhớ!”
“Ba lần bốn lượt kéo bạn trai tới trước mặt Lâm Nhan rồi quấn quýt, đúng là không biết Lâm Nhan đụng tới bà nội nhỏ nhà giàu này ở chỗ nào rồi nữa.”
…..
Trước giờ những cuộc chiến giằng co của fan lúc nào cũng không ai nhường ai, chưa bao giờ kết thúc.
Mà trong chương trình, mọi người thật sự không nhìn nổi cảnh hai người ở bên kia đào đất nữa, trực tiếp gọi sang thảo luận về bữa tối, Cảnh Tuyết và Trác Tư Hằng không biết nấu ăn, Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên cũng tỏ ý không biết làm, thầy Khương và cô Lưu Vân đã làm cả bữa sáng và bữa tối, chiều còn làm việc, Lâm Nhan tự giác nhận nhiệm vụ nấu cơm.
“Cô nấu cơm có ăn được không?” Ai biết được Hàn Hữu Niên lại bỗng cau có mặt mày, mở miệng nói.
Mặt mọi người lập tức biến sắc, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.
Hàn Hữu Niên không nghĩ nhiều như vậy, anh ta chỉ thấy Lâm Nhan chủ động nhận nhiệm vụ dứt khoát như vậy, nhớ đến dáng vẻ trước đây cô làm sai cũng vô cùng dứt khoát.
Trình độ cô đến đâu mà trong lòng cũng không rõ hay sao?
Anh vẫn nhớ lúc Lâm Nhan học cấp ba, có một lần tặng cô tặng bữa sáng cho anh, trứng gà chiên khét hết cả, bên trong còn có vỏ trứng, sau này anh mới nghe nói cô vì học làm bếp mà suýt nữa đã làm nổ cả nhà bếp, giúp việc nhà cô cũng bị bỏng một bàn tay vì bảo vệ cô.
Cô trước giờ luôn không an phận, đúng là hại mình hại người.
Sắc mặt Lâm Sanh trắng bệch, nỗ lực duy trì hình tượng hoàn hảo của mình, nhẹ nhàng kéo tay áo Hàn Hữu Niên, nhỏ tiếng nói, “Hữu Niên, nói không chừng Lâm Nhan đã có luyện tập nấu nướng rồi, nếu không cũng không thể tự tin vậy đâu!”
Lâm Sanh nói xong thì lại nhìn Lâm Nhan híp mắt cười, “Nhan Nhan, hay là em giúp chị nha! Em cũng muốn luyện tập nấu ăn, nếu không sau này kết hôn với Hàn Hữu Niên, ngay cả việc tự tay làm một món cho anh ấy cũng không làm được nữa!”
“Hàn tiên sinh thật là có phúc, nếu cô muốn làm bữa tối tình yêu cho Hàn tiên sinh thì ai cũng cản không nổi nha!” Lâm Nhan miệng cười mà lòng không cười, không chấp nhận cũng không từ chối.
“Không sao, mọi người cứ bận việc của mình đi! Tôi giúp Lâm Nhan nấu nướng.” Sở Mộ Trầm nhìn thật sâu vào Hàn Hữu Niên, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh cứ cảm thấy Lâm Nhan với vị Hàn thiếu này và Lâm Sanh có một sự liên quan kỳ lạ.
Vả lại rõ ràng Lâm Sanh đối với Lâm Nhan hoàn toàn không thân thiết như vậy, hai người này cố ý.
“Cảm ơn thầy Sở!” Lâm Nhan cười nhẹ, thành tâm cảm ơn.
“Khách sáo gì chứ.” Sở Mộ Trầm cong môi.
Đại quân trên màn hình bắt đầu điên cuồng la hét gán ghép CP, người thì thích người thì buồn.
Tạ Phong Trần ngồi trước màn hình livestream suýt chút nữa đã đập nát bàn phím, nhìn Lâm Nhan cười với người đàn ông khác không chút phòng bị, anh hận không thể xông vào xử lý hắn ta.
Người phụ nữ này đúng là không an phận chút nào, đi đến đâu cũng đều có thể dụ dỗ đàn ông.
Lại nhìn thấy trên màn hình bắt đầu la hét--- “Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm thật là xứng nha!”
Tạ Phong Trần liền đen mặt, trả lời: Người nói xứng đôi kia có phải mù rồi không? Đề nghị nên đi khám mắt lại!
Cư dân mạng: Nam thần lại anh hùng cứu mỹ nhân, cảm giác hai người này có pháo hoa nha! Khóa chặt lại cho tôi!
Tạ Phong Trần (Lâm Nhan nhà tôi): Pháo hoa cái mông! Người đàn ông kia bị lé mắt, Lâm Nhan cũng đâu có mù, sao lại nhìn trúng anh ta được.
“Tên hai người đều có chữ ‘Lâm*’ kìa, tên của anh họ của em, đúng có có duyên quá lãng mạn quá!”
*楚暮沉: Sở Mộ Trầm, chữ Sở trong tên Sở Mộ Trầm có chữ Lâm (林) nhỏ ở trong.
Lâm Nhan nhà tôi: Gán ghép bậy bạ, coi chừng làm chó FA cả đời đó!
“CP song Lâm lại phát đường rồi, hai người kết hôn tại chỗ luôn được rồi đó.”
…..
Tạ Phong Trần nhìn thấy câu nói ghép Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm lại với nhau thì lập tức ngừng lại để trả lời tiếp một câu, thế nhưng sức của mỗi mình anh hoàn toàn không địch lại được hàng nghìn vạn fan CP, hoàn toàn không làm nổi lên được chút bóng nước gì.
Tạ tổng đang tức giận lập tức gọi một cuộc điện thoại, Trần Sảng đau khổ lại nhanh chóng lon ton chạy đi thực hiện hạng mục thu mua lại nhà đài livestream..