"Đạo, đạo diễn, tôi… Rất xin lỗi, tôi làm lại lần nữa." Sắc mặt Phương Đình Đình xám như tro, bị đạo diễn mắng một trận, sốt ruột tới mức ch ảy nước mắt.
Cô không hiểu vì sao mỗi lần nhìn vào ánh mắt Lâm Nhan thì cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, hoảng hốt, thậm chí còn có hơi chột dạ, càng buồn cười hơn là cô ả lại cảm thấy bản thân mình như một con kiến nhỏ bé trong mắt Lâm Nhan, vốn phân cảnh này là Nguyệt mỹ nhân do cô ả thủ vai đến cửa khiêu khích người khác nhưng cô vừa đứng trước mặt Lâm Nhan thì lập tức cảm nhận được một cảm giác áp bức vô cùng nặng nề, trong mắt Lâm Nhan không có hung hãn cũng không đứng lên khiêu khích càng không hề mở miệng nói câu nào.
Trong lòng Phương Đình Đình vô cùng hoảng loạn, tuy kỹ năng diễn xuất của cô không quá xuất sắc nhưng cách diễn cũng được xem như tự nhiên, có thể tồn tại ở trong giới này, ngoài khả năng ứng xử ra thì bản thân phải có thực lực nhất định, nếu không thì cô cũng không dám hung hãn như vậy.
Nhưng bây giờ diễn chung với Lâm Nhan đã NG vài chục lần, đó là nỗi nhục lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô ả, Phương Đình Đình càng sốt ruột thì diễn xuất càng không ổn, đạo diễn lại đang vạch lá tìm sâu, điều này khiến cô ả đâm lao đành phải theo lao.
Thời tiết nóng bức, cô ả cũng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nhân viên đoàn phim xung quanh là loại gì, chắc chắn là cười nhạo và mỉa mai cô ả là đồ phế vật, còn nữa, cô ả vừa mới kiếm chuyện với Lâm Nhan, chắc chắn Lâm Nhan cố ý làm khó cô ả, vừa mới phân cảnh đầu tiên đã dùng hết sức để nhập vai, lần nào cũng vậy khiến cho bây giờ cô ả bị bẽ mặt.
Trong giây phút này, Phương Đình Đình vừa căm hận vừa ghen tị Lâm Nhan, sinh ra đã có một gương mặt hại nước hại dân thì làm bình hoa thôi, sao lại nhập tâm diễn xuất như vậy làm gì chứ, nếu như Lâm Nhan không cố tình thể hiện tốt như vậy, thì cô ả cũng sẽ không phải đội quần làm nền thế này.
"Quay lại lần nữa? Tôi xem tới xem lui bao nhiêu lần cũng thấy cô không diễn được Nguyệt mỹ nhân như tôi muốn, cô là sủng phi của Vương thượng, Dạ Tranh là tân Hậu sau này, là tình địch của cô, ánh mắt cô nhìn Dạ Tranh phải là coi rẻ, khịt mũi xem thường nhưng trong lòng cô tràn ngập sợ hãi, chứ không phải giống cô bây giờ, trông cô không khác gì nha hoàn hầu bàn… Thôi, tôi chẳng muốn lãng phí thời gian với cô nữa, giải lao đi, buổi chiều tiếp tục." Đầu đạo diễn Đỗ đầy mồ hôi, tức tới không thở nổi, nói chuyện chẳng nể nang ai, rút khăn trên cổ lau mồ hôi một phen, bực mình quăng bộ đàm lại rồi rời khỏi.
Phương Đình Đình cảm thấy mặt mình đau buốt và nóng hừng hực, vô cùng xấu hổ, không thể phản bác lại câu nào, lời của đạo diễn như từng cái tát vang dội, tàn nhẫn đánh vào mặt cô.

Đạo diễn Đỗ là một đạo diễn có uy tín cao trong giới, nếu như bị ông ấy gắn mác kỹ năng diễn xuất tệ thì sau này làm sao cô có thể làm diễn viên trong giới nữa.
"Đạo diễn, ngài uống ly trà đá cho đỡ nóng, có lẽ do thời tiết hiện tại nóng nên trạng thái Đình Đình không tốt lắm, chúng tôi sẽ giúp cô ấy diễn tập." Lâm Sanh vẫn luôn đứng ngoài thờ ơ quan sát toàn bộ diễn biến, lúc này cô nhận lấy một ly trà đá mát lạnh trong tay trợ lý rồi đưa cho đạo diễn kèm theo giọng nói khuyên giải đầy dịu dàng.
"Uhm, nếu cô ấy khiến người ta đỡ lo như cô thì tốt rồi." Đạo diễn nhận ly trà đá rồi uống một ngụm, sắc mặt hòa hoãn lại, không biết lời vừa rồi của ông là biểu dương hay tán thưởng.
Phương Đình Đình vốn cảm kích khi thấy Lâm Sanh chìa tay cứu cô một mạng nhưng khi nghe được những lời này của đạo diễn, trong mắt cô ả lại không khống chế được mà nổi lên một chút cảm xúc khác thường.
"Phương tiểu thư, chiều nay phải cố lên nha!" Lâm Nhan bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng qua Phương Đình Đình.
"Cô đừng quá đắc ý, để rồi coi, coi ai sẽ là người cười cuối cùng." Mặt Phương Đình Đình tối sầm lại, ánh mắt nhìn Lâm Nhan gần như tóe ra tia lửa.
"Chị Nhan, nóng muốn chết luôn! Chị uống xíu nước cho thấm giọng." Một tay Tiểu Hòa vội vã đưa nước, tay còn lại làm tròn nhiệm vụ bung dù che nắng cho cô nhưng vì cô ấy lùn hơn Lâm Nhan nửa cái đầu nên lúc che dù có hơi tốn sức.
Lâm Nhan uống một hớp nước đá rồi cầm lấy cán đuôi cây dù, mắt lườm về phía Lâm Sanh một cái, "Cô ta lại làm người tốt."

"Còn không đúng sao? Lươn lẹo ghê gớm.

Người không hiểu còn tưởng cô ta thật sự nói đỡ cho Phương Đình Đình đó!" Tiểu Hòa bĩu môi, đưa điện thoại di động cho Lâm Nhan, hùa theo một câu.
"Suỵt--- Nói nhỏ chút!" Giọng nói Tiểu Hòa hơi lớn, Lâm Nhan liếc mắt nhắc nhở cô ấy rồi mở khóa điện thoại.
"Em biết rồi! Chị, hồi nãy em quay clip lại rồi, nếu họ Phương kia dám gây sự, em sẽ phát tán clip cô ta bị NG vài chục lần lên mạng, hừ!" Tiểu Hòa lè lưỡi, giơ giơ điện thoại lên tỏ ý muốn được khen ngợi.
Ngón tay đang lướt màn hình di động của Lâm Nhan dừng một nhịp, tùy ý cười nói, "Người không đánh ta, ta không đập người nhưng nếu người đụng ta, có thù phải trả.

Nhưng mà đừng xem thường cô ấy, cô ấy có ô dù phía sau đó."
"Ô dù nào chị?" Đôi mắt to tròn của Tiểu Hòa tràn đầy mờ mịt.
Lâm Nhan ngoắc ngoắc ngón tay, cô gái nhỏ lập tức để lỗ tai sát lại gần, "Cô ta léng phéng với phó đạo diễn."
"Đờ mờ! Cô ta đúng là đồ không biết xấu hổ..." Tiểu Hòa trợn mắt há hốc mồm, tấm tắc thán phục.
"Con gái con đứa, nói chuyện văn minh chút." Lâm Nhan ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở.
Lâm Nhan cười thần bí, không nhiều lời nữa, cô cũng vừa đọc tin nhắn trong group chat Thiếu Niên Rực Rỡ nên mới biết được tin này.
Thượng Quan Nguyệt (con cừu nhỏ): A Phong, nghe nói sáng nay chị Nhan bị làm khó hả?
Tần Nhược Phong (mắt đào hoa): Còn không phải là những mánh khóe thủ đoạn của Phương Đình Đình kia sao, người phụ nữ ngu xuẩn này không tự biết vị trí của mình ở đâu, không biết tự lượng sức mình.
Triệu Minh Dục (chàng trai ấm áp): A~~ không phải là bông hoa thúi do mày trêu chọc à? Nếu cô ta biết mày ghét cô ta như vậy, chắc chắn cô ta sẽ khóc lóc ầm ĩ nha! Tối hôm qua người ta còn muốn mời mày ráp thoại nữa mà?
Tần Nhược Phong: Cút chỗ khác! Mày có tin mày nói bậy nói bạ một tiếng nữa là tao đập vô mỏ mày liền không!
Tống Thanh Hà (chàng trai lạnh lùng): Người phụ nữ này cũng không tốt lành gì, tối qua tao ra ngoài mua thuốc đau bao tử cho Phong chó điên, trùng hợp nhìn thấy cô ta lén lút vào phòng phó đạo diễn.

Triệu Minh Dục: Trời mịa! Quá trời quá đất! Chơi chết nó đi!
Thượng Quan Nguyệt: Chị Nhan bị khi dễ ngay dưới mí mắt chúng ta, nếu chúng ta không giúp chị ấy trút cơn giận thì thật sự không có nghĩa khí.
Tần Nhược Phong: @Lâm Nhan có chơi con nhỏ này một vố hay không, tùy chị quyết định đó.
Lâm Nhan bật cười, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, coi như mấy tên nhóc này cũng có lương tâm, cô bấm một dòng chữ: ....Thì ra mấy đứa quan tâm chị như vậy! Chị không thể hạnh phúc quá được, tối nay chị mời mấy đứa ăn cơm nha!
Tống Thanh Hà: Một cô gái như chị đừng nên tham gia vào những chuyện này, loại việc nhỏ này giao cho đàn ông tụi em làm là được.
Lâm Nhan: .....????? Có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Tống Thanh Hà: Cứ hiểu vầy đi, ăn cơm thì tính sau đi, chút việc nhỏ này không cần để trong lòng.
Lâm Nhan ngẩn người, đây là tình huống gì vậy, cô chỉ nói mời ăn cơm chưa nói muốn trả thù mà?
Khả năng lý giải của mấy người này bị gì vậy?
Điện thoại Lâm Nhan nhận được tin nhắn riêng từ Tần Nhược Phong: Mợ, thằng nhóc Hà có ý với mợ, toang rồi, mợ phải cẩn thận, coi chừng cậu nh ỏ tức giận đó nha...!
Lâm Nhan gửi lại một chuỗi dấu chấm hỏi, trả lời một câu: Cậu trai trẻ đừng gọi bậy, mợ là từ dành cho người lớn, kêu chị gái không ngọt hơn à?
Thật ra Lâm Nhan muốn nói cô và Tạ Phong Trần đã ly hôn rồi, không phải mợ của cậu nhưng tạm thời cô không thể nói chuyện này bởi vì phía bên Tạ Phong Trần còn chưa nói có thể công khai.
Tần Nhược Phong: Hà tử cũng không tệ, vừa lạnh lùng vừa tàn khốc nhưng là người chung thủy, trọng tình cảm, nếu mợ không phải mợ con thì con vô cùng tán thành việc người dẹp cậu nh ỏ qua một bên, nghiêm túc suy nghĩ về Hà tử nha!
Lâm Nhan: ...
Tần Nhược Phong: Mợ, cậu con vô tình lại không thú vị, lại còn lớn tuổi, nghe nói cũng không thương mợ, không hiểu mợ xem trọng cậu ở điểm nào vậy? Thực ra không riêng gì Hà tử, con cũng không tệ, ở trường học có rất nhiều nữ sinh theo đuổi con nên thay vì mợ suy xét Hà tử chi bằng dứt khoát cân nhắc con luôn đi.
Lâm Nhan đau đầu, mấy đứa con nít bây giờ đều thích lái máy bay à?
Lời nói hoàn toàn không kiêng nể ai, tuy cô không thèm để ý Tạ Phong Trần nhưng người này lại dám đào góc tường của cậu n hỏ mình, cậu ấy không sợ bị đánh à?

Lâm Nhan nhớ Triệu Minh Dục từng nói tối qua Phương Đình Đình hy vọng diễn tập với Tần Nhược Phong, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cái tên này là một kẻ hai mặt chuyên gây họa, đi tới đâu thì rải đào hoa tới đó.
Lâm Nhan: Vì để cản Tạ Phong Trần và giữ lại cái mạng chó của em, chị quyết định sẽ tha cho em.

Còn nữa, bớt trêu chọc đào hoa đi, lát nữa chị nói Tiểu Bạch nghe thì em chết là cái chắc.
Tần Nhược Phong: Vợ chồng hai người là cặp đôi ma quỷ à? [sợ hãi các thứ]
Lâm Nhan nhìn di động cười cười, nhưng giờ phút này nghĩ tới Tạ Phong Trần lại vẫn thấy vô cùng bực tức, nhưng mà có mấy đứa nhỏ này trong đoàn phim thì buổi quay ngoại cảnh này cũng không còn nhàm chán nữa rồi.
Lâm Nhan vùi đầu chơi điện thoại, vô tình đụng trúng người bên cạnh lập tức muốn giải thích theo bản năng, "Xin lỗi, xin lỗi rất nhiều."
"Không sao đâu." Giọng nói của đối phương vừa trầm thấp lại êm tai, dễ nghe tới nỗi khiến lỗ tai người ta muốn mang thai luôn.
Lâm Nhan hơi hơi thất thần, đây là giọng nói siêu trầm trong truyền thuyết nhỉ?
"Oa~~Vân thần đẹp trai quá! Giọng nói dễ nghe ghê." Tiểu Hòa bên cạnh mê muội tới mức thần thánh hóa Giang Vân Chu, ánh mắt phát sáng còn hơn sao trên trời.

Lâm Nhan không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người trước mắt như một mỹ nam cổ đại bước ra từ trong tranh, khí chất lỗi lạc, anh mặc một bộ cổ trang màu đen toát lên vẻ trầm ổn, cơ trí, thâm trầm chứ không phải là vẻ cao quý.
Đó là Giang Vân Chu, là ngôi sao nổi tiếng đồng thời cũng ở cùng công ty đại diện với Lâm Sanh.

Anh ta là diễn viên nam chính xuất sắc có lượt bình chọn cao nhất trong giải Bạch Vân năm nay, phần lớn vai diễn của anh ta đều là nam chính.
"Nhan Nhan, Giang sư huynh, thì ra hai người đều ở đây.

Bạn của em vừa mới tặng nước giải khát ướp lạnh và trái cây tươi, hai người lấy một chút ăn nha!" Lâm Sanh cười khanh khách chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói.
Lâm Nhan lắc đầu không chút suy nghĩ, "Cám ơn, dạ dày của tôi không tốt lắm, không thể uống nước lạnh."
Giang Vân Chu bên cạnh liếc nhìn Lâm Sanh một cái, nhếch môi nói, "Cám ơn lòng tốt của cô, tôi cũng có bệnh giống tiểu thư Lâm Nhan, cũng không ăn được."
Sắc mặt Lâm Sanh cứng đờ, có hơi xấu hổ nhìn Lâm Nhan, khăng khăng nói, "Nhan Nhan, ở đây cũng có món chè xoài bưởi yêu thích của chị nè, nhiệt độ bình thường."

Giang Vân Chu kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn hai người một cái, nghi ngờ hỏi, "Dường như hai người rất thân quen, cũng cùng họ Lâm, tên cũng chỉ khác một chữ, đúng là trùng hợp."
"Không trùng hợp nha, tôi và Lâm Sanh lúc nhỏ bị ẵm nhầm nên tôi là con nuôi của nhà họ Lâm, cô ấy mới là con ruột, bây giờ ai về chỗ nấy rồi." Lâm Nhan bĩu môi, không chút để ý thẳng thừng phun ra toàn bộ chân tướng mà trước kia cô cố gắng giấu kín.
Trên mặt Giang Vân Chu tràn đầy kinh ngạc, Lâm Sanh cũng thế, dường như không lường trước Lâm Nhan sẽ nói ra bí mật thân thế một cách hời hợt như vậy.
"Tôi hơi mệt, tôi vào trong xe nghỉ ngơi trước." Sắc mặt Lâm Nhan nhàn nhạt, nói xong rồi xoay người đi.
Giang Vân Chu nhìn bóng lưng ung dung của Lâm Nhan, không biết nên thưởng thức hay là đau lòng, nhưng lòng dạ ngay thẳng và tính cách phóng khoáng của Lâm Nhan dễ khiến người ta có thiện cảm.
"Giang sư huynh, bọn em khiến anh chê cười rồi.

Hy vọng anh có thể giữ bí mật này giúp em, em không muốn Nhan Nhan bị người ta nói ra nói vào, tuy bố mẹ tìm em về nhưng vẫn yêu thương Lâm Nhan như con ruột.

Về phần Lâm Nhan, chị ấy vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật này, có hơi mẫn cảm, em cũng không biết làm cách nào để khiến chị ấy chấp nhận em." Ánh mắt Lâm Sanh cô đơn, vừa cười gượng vừa nói với giọng điệu hậm hực, hờn dỗi.
Tưởng con gái ruột nhưng không phải con gái ruột, chuyện huyết thống này, ai có thể nói rõ đây.
Thật ra Giang Vân Chu cảm thấy Lâm Sanh không cần thiết phải nói những chuyện gia đình này với người ngoài như anh.

Anh cười nhẹ, dịu dàng nho nhã nói, "Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không nói lung tung.

Nhưng mà tôi thấy Lâm Nhan cũng không để ý chuyện này lắm, tôi nghĩ cô ấy lựa chọn buông bỏ những thứ không thuộc về mình thôi, em cứ lo cho mình trước đã không cần cưỡng cầu điều gì đâu."
"Nhưng… Lâm Nhan được bố mẹ nuôi từ bé đến lớn như con gái ruột vậy thì làm sao nói bỏ là bỏ được.

Ngoài mặt Nhan Nhan không nói nhưng nhất định trong lòng rất để ý, thật ra em vẫn hy vọng mình có thêm một chị gái nữa...".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play