Editor: Hardys - Cô gái nhỏ trọc đầu vì search ngôn ngữ mạng

Tạ Phong Trần cảm thấy cấu tạo não của Lâm Nhan không giống người thường, đúng là đồ thần kinh.
Anh nói muốn theo đuổi Lâm Sanh lúc nào chứ?
Lại còn Hàn Hữu Niên càng khó chịu thì cô càng vui vẻ gì gì đó nữa?
Chẳng lẽ cô yêu quá rồi sinh hận à?
"Lâm Nhan, cô muốn lợi dụng tôi để giải quyết hết tình địch Lâm Sanh, giúp cô dọn sạch chướng ngại vật à, cô mơ đi!" Vẻ mặt Tạ Phong Trần âm trầm.
Tuy rằng Lâm Nhan chơi đùa quá giới hạn, nhưng anh không tin cô có thể hoàn toàn buông tha Hàn Hữu Niên.
Anh sẽ không ngu xuẩn đến mức bị Lâm Nhan lợi dụng.
Lâm Nhan có hơi ngạc nhiên, tên thối tha này giải thích dựa trên lối suy nghĩ của nguyên chủ, hoàn toàn không lệch một tý nào, đương nhiên cô không phản bác được.

Nhưng cô không phải nguyên chủ mà!
Lâm Nhan có hơi bức bối, có phải đầu óc của Tạ Phong Trần có vấn đề không, sao cô nói lời thật mà Tạ Phong Trần cũng không tin vậy!
Nhưng mà cô cũng lười giải thích, dù sao giữa bọn họ chỉ cần duy trì hòa bình ở ngoài mặt cho tới khi ông cụ Tạ giải phẫu xong là được rồi.
Lâm Nhan im lặng, Tạ Phong Trần nghĩ rằng cô ngầm thừa nhận, anh cũng lười quan tâm cô, thuận miệng nói, "Ông nội bảo tôi thứ Tư tuần sau dẫn cô về nhà một chuyến, đột nhiên ông muốn cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình trước khi ông phẫu thuật."
Lâm Nhan lại nghĩ đến ông cụ có chút đáng yêu nhưng cũng khiến người ta đau đầu kia, không hiểu cảm giác trong lòng là gì, đành an ủi anh, "Tôi sẽ đến, anh cũng đừng quá lo lắng, bây giờ nền y học tiến bộ như vậy, chắc chắn ông nội sẽ phẫu thuật thuận lợi thôi."
Lâm Nhan không biết những lời này đã chạm tới điểm gì của Tạ Phong Trần, anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, xoay người rời khỏi.
Bây giờ cũng không tính là tan rã trong không vui nhỉ!
Lâm Nhan cũng không có tâm tư đi suy xét nhiều như vậy, ba ngày sau cô phải vào đoàn phim, cô còn phải nghĩ cách để xin đoàn phim cho cô về vào thứ Tư tuần sau nữa.

Ông cụ Tạ lớn tuổi như vậy, trước khi phẫu thuật lại muốn ăn bữa cơm gia đình, vì để ông yên tâm lên bàn mổ, cô không thể vắng mặt trong ngày đó được.
Mỗi ngày Lâm Nhan đều phải chịu cực hình rượu thuốc của dì Lưu.

Ba ngày sau mắt cá chân đã không còn sưng, chỉ cần không sử dụng lực quá nhiều thì có thể tạm thời đi được.
Đoàn phim "Phượng Hoàng" đã gửi kế hoạch quay phim qua trước, thời gian quay phim rất gấp rút, nhưng vì để cho diễn viên có thể nhập vào trạng thái nhân vật một cách tốt nhất, Đỗ đạo diễn đã giảm bớt khó khăn ở phần quay phim hậu kỳ, dành ra nửa tháng để mở khóa huấn luyện, địa điểm là một quán rượu ở Liễu Thành.
Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi, thời gian huấn luyện dài như vậy rất có lợi cho nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ không có kinh nghiệm, Lâm Nhan vừa chia sẻ tin tức tốt này vào nhóm, nhưng mà không ai trả lời cô cả.
Lâm Nhan đến đoàn phim, vốn tưởng rằng nhìn thấy Lâm Sanh sẽ khó chịu, nhưng từ đầu tới cuối cô không có cơ hội khó chịu, bởi vì mỗi người đều rất bận, tuy Lâm Sanh nhiều lần muốn thân thiết với cô, nhưng Lâm Nhan vẫn lãnh đạm, hoàn toàn không quan tâm đ ến cô ta, một lúc sau, Lâm Sanh tự bị mất mặt, cũng tiếp cận với một nữ diễn viên khác trong đoàn phim, ngược lại đã khiến Lâm Nhan bớt lo hơn rồi.
Yêu cầu của đạo diễn Đỗ rất cao, yêu cầu diễn viên đọc lời thoại bằng giọng thật, chương trình học mỗi ngày khiến Lâm Nhan thấy vô cùng thỏa mãn, sáu giờ sáng tập hợp chạy bộ rèn luyện thân thể, bảy giờ đúng ăn sáng, sáng còn có lớp học hình thể, lớp học lễ nghi, buổi chiều còn có lớp tiếng nói sân khấu, lớp võ thuật (hoặc lớp vũ đạo), buổi tối thì đạo diễn đích thân đứng lớp, giải thích kịch bản và nhân vật cho diễn viên, giúp diễn viên nắm chắc cốt truyện cơ bản và quá trình thay đổi cảm xúc của từng nhân vật.
Lâm Nhan cảm thấy bản thân giống như trở về thời trung học, mỗi ngày đều rất đa dạng và bận rộn, buổi tối 9 giờ rưỡi vừa tắm rửa xong là lên giường ngủ.
Nhưng vài ngày sau, Lâm Nhan mới kịp phản ứng, cô đến đây lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, hỏi mấy người trong đoàn phim vài lần cũng không ai trả lời cô.
Lâm Nhan lo lắng bọn họ gặp chuyện không may, sốt ruột nên gọi điện cho Tiêu Bạch, gần đây Tiêu Bạch đang vội vàng chuẩn bị phòng làm việc, cũng quên nói cô biết, gần đây nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ sắp tới kỳ thi rồi, nên đành học các lớp học qua video clip trước, cuối tuần mới đến đoàn phim được.
Lâm Nhan không biết rằng gần đây bốn người thiếu niên bị người nhà trông chừng nghiêm ngặt, toàn bộ điện thoại đều bị tịch thu, bị cấm túc vì chuyện trốn học.
Chuyện thi cử khiến Tần Nhược Phong cái khó ló cái khôn, cậu nhờ bạn học báo tin giúp.
Thoáng chốc đã đến ngày về nhà họ Tạ ăn cơm, Lâm Nhan xin phép về Hải Thành trước.
Sáng sớm Lâm Nhan ra ngoài mua đồ bổ và hoa quả, nhớ lại ông cụ sắp lên bàn mổ, cô phải tranh thủ biểu hiện tốt một chút.
Mới vừa mua đủ thứ đồ xong đã nhận được điện thoại của Tạ Phong Trần, anh hỏi cô ở đâu, Lâm Nhan nói thẳng, "Anh yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ đến đúng giờ."
"Ở đâu?" Tạ Phong Trần hỏi lại, giọng điệu có chút cứng rắn.
Lâm Nhan nhìn biển hiệu ở cửa, "Khu thương mại Xanh."

"Chờ đó, mười phút sau tôi đến." Đối phương nói xong thì lập tức cúp máy, vốn không cho Lâm Nhan có thời gian phản ứng.
Cô có hơi bất lực mà đẩy xe chứa hàng hóa, cô còn chưa nói sẽ đợi anh mà!
Cũng không phải cô không có xe, cần anh tới để làm gì?
Mười phút sau, một chiếc Bentley màu đen đậu ở trước cửa khu thương mại, Trần Sảng từ chỗ ghế lái đi tới, nhận lấy túi đồ trong tay Lâm Nhan, cung kính mở cửa xe, "Thiếu phu nhân, mời lên xe."
Thiếu phu nhân?
Xưng hô này khiến cô cảm thấy hơi lâng lâng!
Lâm Nhan nhìn người đàn ông ngồi ở sau xe, khóe miệng co rút, hai người này phối hợp diễn trò đỉnh thật sự.
Lâm Nhan có hơi không tự nhiên mà ngồi xa một chút, đây là lần đầu tiên cô ngồi chung xe với Tạ Phong Trần trong trạng thái tỉnh táo.
Cô hơi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, anh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, chắc hẳn là thấy chỗ nào đó không vừa lòng, đôi môi mím chặt, ấn đường nhíu lại, khiến người ta có cảm giác anh sẽ tức giận bất cứ lúc nào.
Không hiểu sao Lâm Nhan cảm thấy nhiệt độ trong xe hơi thấp, vội vàng thu hồi ánh nhìn lại.
"Nhìn cái gì?" Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô.
Lâm Nhan bĩu môi, "Tôi thấy anh có vẻ rất bận, thật ra cũng không cần cố ý tới đón tôi đâu, tôi tự lái xe về nhà họ Tạ cũng được rồi."
"Cô nhớ đường không?" Tạ Phong Trần thờ ơ liếc cô.
Lâm Nhan hơi mím môi, đầu tiên không cần bàn về việc nhớ hay không nhớ, nhưng cô có thể hỏi đường.

Nhưng mà nói tới cũng thấy buồn cười, dù sao nguyên chủ này cũng đã làm Tạ thiếu phu nhân hai năm trời thế nhưng ngay cả nơi ở của nhà họ Tạ cũng không biết.
Có lẽ trợ lý Trần Sảng thấy bầu không khí giữa hai người quá ngượng ngùng, vội vàng bẻ lái sang đề tài khác, "Thiếu phu nhân, ý của ông chủ là trong trường hợp tối nay thì hai người cùng nhau xuất hiện là tốt nhất, vậy mới thể hiện được tình cảm thắm thiết của hai vợ chồng."
"Ra là vậy!" Lâm Nhan hơi cong khóe môi, nửa hiểu nửa không gật đầu, nhưng trong lòng cô lại nghĩ không biết tiết mục này có gạt người ta được hay không đây.

Dù sao cô cảm thấy lần trước gặp ông cụ Tạ, Tạ Phong Trần diễn vẫn rất kém.
Phần sau Lâm Nhan không nói nữa, dường như Tạ Phong Trần vô cùng bận rộn, vẫn luôn lật tới lật lui tài liệu trên tay, Lâm Nhan dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, đỡ phải có cảnh mắt to trừng mắt nhỏ rồi lại gây lúng túng.
Một giờ sau, xe chạy vào một vườn hoa trong căn nhà cổ kính lớn.

Lâm Nhan nghe Trần Sảng nói, "Ông chủ, thiếu phu nhân, về đến nhà rồi!"
Lâm Nhan đang tính mở cửa xe, Tạ Trần Phong lại lên tiếng, "Chờ chút."
Lâm Nhan khó hiểu, quay đầu nhìn anh, "Gì nữa vậy?"
Ánh mắt Tạ Trần Phong phức tạp liếc nhìn cô một cái, giơ tay lên ném một cái hộp màu tím nho nhỏ vào trong ngực cô.
Lâm Nhan vươn tay chụp cái hộp nhỏ theo bản năng, ánh mắt nghi ngờ, "Anh làm gì vậy?"
"Nhẫn." Vẻ mặt anh bình tĩnh, tiếc chữ như vàng.
Tay Lâm Nhan run lên, đột nhiên cảm thấy cái hộp nhỏ này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, không chút do dự ném trở về, "Tôi không cần."
"Đeo vào, đây là nhẫn cưới, lúc trước ở ngoài không đeo không sao, nhưng hôm nay không đeo sẽ bị người khác chỉ trích." Khuôn mặt Tạ Phong Trần nghiêm túc, có một chút cảm giác áp bức.
Lâm Nhan nắm chặt quả đấm theo bản năng, có hơi kháng cự loại chủ nghĩa hình thức này, vùng vẫy nói, "Nhất định phải đeo à?"
"Cô có thể không đeo, nếu lát nữa bị người ta hỏi thì tự cô nghĩ cách giải thích đi." Sắc mặt Tạ Phong Trần không vui, dường như có hơi tức giận.

Lâm Nhan nghiêng đầu nhìn những người đang ở trong nhà, có chút bực bội mà cầm cái hộp nhỏ lại, lấy nhẫn ra đeo, "Lúc chưa ly hôn cũng chưa từng đeo nhẫn, giờ ly hôn rồi mà phải đeo nhẫn, thật nực cười!"
Ánh mắt người đàn ông bên cạnh hơi tối lại, không nhanh không chậm đẩy mạnh nhẫn xuống ngón áp út, không thèm nói câu nào.
Quản gia nhà lớn là chú Cửu đi tới mở cửa xe, Lâm Nhan thoải mái xuống xe, ngoại trừ lễ phép mỉm cười với vẻ mặt nhiệt tình quá trớn của chú Cửu thì cô không biết phải đáp lại như thế nào.
Lâm Nhan và Tạ Phong Trần sóng vai đi về phía trước, bước chân của anh không rộng lắm, có thể là cố ý hoặc chỉ là vô tình phối hợp với bước chân của cô, hai người đi vào cửa, chú Cửu vui vẻ lớn tiếng về phía trong phòng, "Lão gia, thiếu gia và thiếu phu nhân về rồi."
Lâm Nhan vừa mới thay dép xong, cổ tay bất ngờ bị nắm chặt rồi kéo tới trước mặt ông cụ Tạ.

Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, mặc dù bên ngoài nắng ấm trên cao đã chiếu rọi xuống, nhưng có thể do da anh bẩm sinh đã lạnh sẵn khiến cô không nhịn được mà co rúm lại, dường như cả cánh tay cũng bắt đầu run lên.

Ông cụ Tạ đang ngồi trên ghế sofa, gương mặt tiều tụy, có hơi lãnh đạm, nhưng trong mắt cũng có không ít tia sáng, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên búi tóc kiểu phu nhân, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, tao nhã đoan trang, quý khí mười phần, gương mặt tương tự Tạ Phong Trần đến sáu bảy phần, chắc hẳn là Tạ phu nhân - mẹ của Tạ Phong Trần.
Tạ phu nhân vừa nhìn đã không thích cô, ánh mắt âm thầm đánh giá cô, sau đó cười và mở miệng nói với ông cụ, "Bố, bố nhìn đi, Tiểu Phong về rồi kìa."
Vài giây sau, ông cụ mới kịp phản ứng, cười tít mắt nhìn Tạ Phong Trần, "Tiểu Phong về rồi à? Vợ con đâu?"
Lâm Nhan có hơi sửng sốt, tinh thần và sức khỏe của ông cụ lần này có vẻ kém hơn lần trước nhiều!
Một người lớn như cô đứng trước mặt ông lại tựa như không khí vậy.
Mắt cô nhìn thoáng qua Tạ Phong Trần, chỉ thấy đôi mắt anh tối sầm lại, nắm tay cô đi tới phía trước, âm thanh dịu dàng, "Ông nội, ông lại giả vờ hồ đồ với con rồi, con dẫn người về rồi đây, ông biết rõ mà còn cố hỏi."
Lâm Nhan ngọt ngào gọi một tiếng, "Ông nội."
"Tốt tốt tốt, về là tốt rồi, ông lớn tuổi, mắt mờ rồi, không nhìn rõ con." Ông cụ cười ha hả, hoàn toàn khác với ông lão uy quyền và nghiêm nghị ngày hôm đó.
Bữa cơm này, một nhà ba người của Tần Nhược Phong đều đã đến nhà họ Tạ, Lâm Nhan ăn cơm mà giống như đang đứng đống lửa đang ngồi đống than, sau khi ăn xong ông cụ thấy mệt nên Tạ Phong Trần dìu ông lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Nhan chủ động sắm vai con dâu hiền giúp Tạ phu nhân, cùng bà chuẩn bị hoa quả để tráng miệng.
"Lâm tiểu thư, bây giờ ông cụ không có ở đây, cô đừng diễn vai dâu hiền vợ thảo nữa, cô là người như thế nào, bản thân tôi hiểu rất rõ." Tạ phu nhân nhìn Lâm Nhan, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Lâm Nhan đang rửa nho, đột nhiên cảm thấy như bị mắc xương cá ở cổ họng.
Hôm nay, mặc dù lần này cô phối hợp diễn trò với Tạ Phong Trần, nhưng bị người khác trách mắng, lật tẩy như vậy, dù sao cô cũng thấy hơi xấu hổ.
Lâm Nhan rửa nho cho sạch rồi bỏ vào giỏ trái cây, đôi mắt không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nhìn thẳng vào ánh mắt khó chịu của Tạ phu nhân, cười như không cười, "Nếu phu nhân hiểu tôi như vậy, vậy vừa rồi bà phối hợp diễn vai mẹ chồng hiền lành, không cảm thấy mình ghê tởm sao?"
"Nếu không phải vì ông cụ, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cô bước vào cửa lớn nhà họ Tạ, lúc trước cô gả cho con tôi bằng cách nào, trong lòng tôi biết rất rõ, hi vọng từ nay về sau, cô nên cách xa con trai tôi, đừng có gây họa cho nó nữa." Sắc mặt Tạ phu nhân cứng đờ, có hơi không tự nhiên.
Lại là chuyện xảy ra lúc đó, nói cho cùng đó cũng đâu phải lỗi của nguyên chủ đâu!
Cô cũng đã ly hôn với Tạ Phong Trần, không hiểu sao Tạ phu nhân lại giở giọng chỉ trích cô một trận như vậy!
"Phu nhân đừng có tự tin quá, ba mươi chưa phải là Tết, cánh cửa nhà họ Tạ rất cao, tôi với không tới, nhưng tôi không cản con trai bà chạy theo cầu cạnh tôi được nha!" Lâm Nhan nói lời khiêu khích rồi chầm chậm bỏ trái nho mới rửa sạch vào miệng.
"Cô, rốt cuộc là cô muốn thế nào hả?" Tạ phu nhân không ngờ da mặt Lâm Nhan dày tới như vậy, lập tức cảm thấy hơi tức giận..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play