Hôm nay quán rượu làm ăn rất tốt, Tô Tinh trở về muộn mất mấy tiếng. Còn chưa vào cửa đã thấy Tô Tục từ phía xa đang chạy về nhà, trốn ở cửa phủ rồi thò đầu nhìn ra.
"Tô Tục, cháu đang làm gì thế?"
Nghe thấy giọng Tô Tinh, Tô Tục hoảng sợ quay đầu nhìn cô cô nhà mình rồi xấu hổ cười cười: "Cô cô, người về rồi."
"Cháu vừa từ đâu về vậy?"
"Cháu vừa mới luyện tập cưỡi ngựa bắn cung xong ạ."
"Mới nãy á?" Tô Tinh ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Trời đã tối rồi, cháu chạy đi đâu để cưỡi ngựa bắn cung thế?"
"Chính vì trời tối, sư phụ nói có thể giúp cháu mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng đấy."
"Trước giờ cháu đâu để tâm đến việc cưỡi ngựa bắn cung đâu, có thêm một sư phụ từ bao giờ thế. Với lại, cung tên trên tay cháu từ đâu mà có, sao ta chưa thấy bao giờ vậy."
Tô Tục nhanh tay giấu cung ra phía sau, chạy vụt đi như một tia chớp.
"Tô Tục, cháu đứng lại đó cho ta."
Tô Tuấn vừa về đến nhà đã thì đúng lúc nhìn thấy muội muội nhà mình đang đứng ở cửa không kịp tóm được tiểu tử Tô Tục này.
"Tinh Nhi, có phải tiểu tử này lại gây hoạ rồi phải không? Bị tiên sinh mắng nhưng vẫn đánh bạn học à?"
"Không phải không phải, nhưng nghe nói gần đây nó có thêm một sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung, huynh từng gặp qua chưa?"
"Mới nghe nó nhắc đến nhưng ta và tẩu tẩu muội cũng chưa từng gặp qua. Chắc là lão sư nào đó mà nó gặp được ở lớp thôi. Căn bản là thằng bé đâu chịu để tâm đến cưỡi ngựa bắn cung, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được lão sư chịu dẫn dắt nó, ta còn chẳng quản được nó cơ mà. Nhưng mấy hôm nay kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của thằng bé tiến bộ không ít, ta và tẩu tẩu muội đã bỏ lỡ khá nhiều thứ rồi."
Bởi vì mấy người đều về trễ nên Hồ Thành Ý đã phân phó hạ nhân cho lùi giờ dùng cơm lại. Hôm nay Tô Tuần thật sự rất vui vẻ, rượu cũng uống thêm hai ly.
"Hôm nay nhìn chàng như gặp được chuyện vui ấy."
Tô Tuần uống ly rượu, cười đáp: "Trưởng thành là việc tốt, cũng coi như là một chuyện vui."
Hồ Thành Ý nghe Tô Tuần nói, thì thầm nói với Tô Tinh vài câu: "Chắc ca ca của muội lại đi làm mai cho người khác rồi đấy."
"Mặc kệ ca ca đi, làm mai cho người khác vẫn hơn là làm mai cho muội."
"Nói đi, lần này là công tử với tiểu thư nhà nào bị chàng coi trọng rồi."
"Hôm nay sau khi nghị sự với vài vị đại nhân xong thì vừa hay gặp được Phó đại nhân bên Lễ Bộ, bèn uống cùng ngài ấy vài ly. Phó đại nhân này cũng là một người cởi mở, muốn nhờ ta làm mai cho tam tiểu thư của ngài ấy. Ta cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt vậy nên đã đồng ý."
Tô Tinh cũng có chút ấn tượng với vị tam tiểu thư này, là một người trẻ tuổi tài sắc vẹn toàn. Nhưng hai người cũng chỉ dừng lại ở mức có ấn tượng chứ không thể gọi là thân thiết được.
"Ca ca có thể nói vị tam tiểu thư này nhìn trúng ai mà khiến huynh nhìn trúng vậy."
"Tam tiểu thư này rất có tiếng, nhìn trên dưới cả triều cũng chỉ có một mình Bạch Thư Mạch có thể lọt vào mắt cô ấy. Gần đây Bạch Thư Mạch rất thân cận với ta, dù ta có đưa ra quan điểm gì đi nữa thì y cũng ủng hộ tôi vô điều kiện, hiện giờ cũng biết cách cư xử cẩn thận hơn, rất có phong thái của ta năm đó..."
"Bạch Thư Mạch đồng ý rồi sao?"
"Thật ra thì y không trực tiếp đồng ý. Nhưng mà yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu (*) thế này, tuy Bạch Thư Mạch hơn Phó tiểu thư vài tuổi nhưng cũng có thể coi là xứng đôi."
(*) yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu: là hai câu thư được trίch ra từ bài thư Quan Thư trong Kinh Thi, ý chỉ người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang luôn được đàn ông tốt mong có thể rước về làm vợ, làm bạn đời xứng đôi vừa lứa.
"Không được." Tô Tục đột nhiên thốt lên làm cho mấy người giật nảy mình.
"Tục Nhi, con làm cái gì đó."
"Tô Tục cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá nên lập tức trở lại với dáng vẻ ngoan ngoãn ăn cơm, thấp giọng từ tốn đáp: "Con chỉ muốn nói cô cô cũng có thể gọi là yểu điệu thục nữ, sao cha không cân nhắc đến cô cô vậy." Hồ Thành Ý lo con trai mình nói sai gì đó nên thẳng chân đá thằng bé một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Tô Tinh. Thế nhưng Tô Tinh lại không có động thái gì, chỉ ăn cơm như bình thường.
"Muội ăn no rồi, về phòng trước đây ạ." Tô tịnh đứng dậy cáo lui, để lại mấy người ngơ ngẩn nhìn nhau. Tô Tuần kéo ống tay áo Hồ Thành Ý, khẽ nói: "Phu nhân, ta nói sai gì sao?"
"Chàng đó, đúng là một cái đầu gỗ."
Cuối cùng chuyện của Bạch Thư Mạch và Phó tam tiểu thư vẫn không thành. Bạch Thư Mạch đích thân tìm Phó đại nhân nói rõ mình đã có người trong lòng, khiến cho Tô Tuần làm người trung gian hiểu ra rất nhiều thứ.
Hôm nay Tô Tinh ra ngoài trở về, từ phía xa xa đã nhìn thấy Bạch Thư Mạch dẫn theo Tô Tục. Hai người ngồi ở quán hàng bên cạnh cửa lớn, Tô Tục cầm hai xâu kẹo hồ lô ăn đến là vui vẻ.
Nhưng thật ra Tô Tinh rất muốn biết hai người kia đang nói gì nên đã lén đến gần chỗ hai người đang ngồi.
Hai người nhìn chằm chằm vào cửa lớn Tô phủ, đương nhiên sẽ không phát hiện ra có người đang đứng đợi sẵn ở phía sau.
"Đồ nhi ngoan, không phải con nói cô cô con sẽ sớm trở về sao, sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu vậy?"
"Bởi vì ngài đã bị rộ chuyện với một vị tiểu thư khác, chọc cho cô cô của ta tức giận mất rồi. Cho nên bây giờ ngài không thể gọi ta là đồ nhi nữa, ta cũng sẽ không nhận sư phó này nữa đâu."
Tô Tục ăn hết một xâu kẹo hồ lô rồi thản nhiên lau vào tay áo của Bạch Thư Mạch. Bạch Thư Mạch cũng không ngăn cản, vẫn nở nụ cười nhìn thằng bé gặm xâu thứ hai.
"Không phải ta đã mua kẹo hồ lô cho con để nhận lỗi rồi sao. Cô cô của con tức giận thật hả?"
"Kẹo hồ lô là kẹo hồ lô, cha nói ngài đã từ chối vị tiểu thư kia nên ta cũng đành miễn cưỡng tha thứ cho ngài đấy."
"Cơ mà cô cô của con thích cái gì, con đã tìm hiểu được chưa?"
Tô Tục cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Cô cô thích ta với Lăng Nhi, thích tửu quán của người, thích đọc sách viết chữ, còn có..."
"Còn gì nữa?"
"Bạch công tử có hứng quá nhỉ." Tô Tinh đang trốn phía sau đột nhiên xuất hiện, doạ cho một lớn một nhỏ sợ mất vía. Tô Tục nhìn thấy cô cô nhà mình thì cũng phản ứng rất nhanh, mau chóng giấu kẹo hồ lô chưa ăn xong ra sau lưng.
"Thật không ngờ sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung của Tô Tục lại là huynh."
Bạch Thư Mạch xấu hổ cười ra tiếng: "Ta cũng chỉ tuỳ tiện dạy qua loa thôi, chủ yếu là dựa vào thiên phú của tiểu thiếu gia đấy."
Tô Tục thấy thật ra vị sư phó trên danh nghĩa này mỗi lần nhìn thấy cô cô nhà mình thì giống như là chuột nhìn thấy mèo, đầu lưỡi líu lại, nói có nửa câu mà cũng không xong.
"Cô cô, sao hôm nay người về sớm thế?"
"Giao kẹo hồ lô phía sau cháu ra đây. Răng đã sún rồi mà còn dám ăn à."
Tô Tinh thẳng tay cướp số kẹo còn lại, túm lấy Tô Tục định vào phủ: "Đúng rồi, rượu hoa đào của quán rượu Thanh Phong ta đang rất được yêu thích đấy, đã bảo người chuẩn bị sẵn cho huynh rồi. Huynh nhớ đến lấy nhé."
Bạch Thư Mạch nhìn bóng lưng Tô Tinh dần đi xa, đành cất kết đồng tâm lại. Để lần sau nói với nàng vậy.
Kể từ khi bị túm về lần trước, Tô Tục đã bị Tô Tinh nhốt ở trong phủ. Đợi đến ngày thứ năm thằng bé mới tìm được cơ hội lén lút trốn khỏi phủ.
Thằng nhóc tám tuổi chạy nhanh hơn bất kỳ ai, chạy một mạch tới thẳng Bạch phủ mà không nghỉ ngơi tí nào.
Bạch Thư Mạch vừa ra cửa thì đụng phải Tô Tục, ngồi xổm xuống xoa xoa nhóc con chỉ cao bằng nửa người y: "Con chạy nhanh thế, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Năm ngày nữa là đến hội Hoa đăng, hôm nay cô cô nói chắc chắn người sẽ đi. Hai hôm nay cô cô không tới quán rượu, nói là, nói cái gì đó mà ta quên mất rồi."
"Con tức tốc chạy tới đây là để nói cái này với ta sao?"
"Ngài đáp ứng ta, phí báo tin là năm xâu kẹo hồ lô."
"Tất An."
"Dạ, thiếu gia."
"Lập tức đưa tiểu thiếu gia đi mua kẹo hồ lô, sau đó đưa thằng nhóc hồi phủ."
Tô Tục nghe xong thì rất hài lòng, vỗ vỗ chân Bạch Thư Mạch: "Cựu sư phó, ngài phải cố gắng đấy nhé."
___
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT