Edit + Beta: Hayin

Bảy ngày sau khi Thẩm Giác bị nhốt vào ngục, Tô Tinh tới phủ Thuận Thiên. Bây giờ hắn đã bị tước bỏ chức vị, đưa vào trong tử lao, không còn cơ hội trở mình nào nữa.

"Thẩm Giác."

Thẩm Giác ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Tinh: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ngươi có từng nghĩ qua, một ngày nào đó mình sẽ trở thành tù nhân hay không?"

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ta trở thành tù nhân, thế nhưng lại là bởi vì thê tử của mình."

Tô Tinh cười lạnh, nói: "Từ khi ngươi đưa Liễu Như Vân về phủ, thì ngươi vã ta đã không còn là phu thê nữa rồi. Ngươi từng dựa vào Tô gia để có được quyền thế địa vị, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bị quyền thế địa vị này cắn trả sao. Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là nữ tử khuê các thôi ư? Nhưng mà nói thật này, ngươi là kẻ học võ, có thể nhận biết được vài chữ lớn (*) thôi đã khó rồi chứ đừng nói đến lá thư mật vu cáo người khác kia."

(*) chữ lớn: Thông thường, chữ viết cao từ một tấc trở lên gọi là "đại tự", như là bảng hiệu, bảng tên...

"Đồ độc phụ nhà ngươi."

"So với việc Thẩm tướng quân hao hết tâm tư thu thập điểm yếu và vết nhơ của các vị quan to hiển hách khác, thì thật sự không thể gọi ta là độc phụ được đâu. Thẩm Giác ơi là Thẩm Giác, lúc trước Liễu Như Vân ám hại ta thì ngươi có từng mắng ả một câu độc phụ giúp ta hay không, giờ thì mắng đủ cơ đấy. Cơ mà nhân quả luân hổi, báo ứng tự chịu."

"Tô Tinh, đồ độc phụ nhà ngươi! Độc phụ!"

"Nếu tướng quân không còn gì muốn nói thì ta đi vậy. Nếu Thánh Thượng mà có ý chỉ mới, nhất định ta sẽ đến báo cho tướng quân một tiếng."

Trước khi rời đi, Tô Tinh xoay người nói với Từ Dục đang đứng cùng vài câu. Hiện giờ Từ Dục đã là người của Tô Tuần, đương nhiên sẽ tận tình quan tâm tới ý muốn của Tô Tinh.

Tô Tinh đi rồi, Từ Dục gọi mấy tên nha dịch tới, chỉ vào Thẩm Giác, nhàn nhạt nói: "Đừng để cho hắn chết."

"Vâng, đại nhân."

___

Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play