" Nguyên nhân?...Thật sao? Nói đi!", cậu bật đứng dậy không thể kìm nổi cảm xúc mà đập mạnh tay vào bàn, vồn vã hỏi. Đôi mắt lẫm liệt nhìn Tử Ân, trạng thái dồn dập dò hỏi như thể cậu rất muốn biết điều đó là gì. Điều đã khiến cậu phiền não mãi mà không thể tìm ra đáp án chính xác được.
Tử Ân có chút giật nảy mình vì lần đầu thấy Tề Chu mất bình tĩnh như vậy, đôi chút phân chần thầm nghĩ: Làm gì căng thẳng giữ vậy! Hờ..giấu đầu lòi đuôi luôn rồi.. Chuyện của bạn thân cơ đấy. Xạo ke vãi!
" Tôi nói xong...thì có được cái gì không?"- Tử Ân ho khàn vài tiếng, có chút thấp thỏm, ngập ngừng rồi táo bạo nói.
" Tháng lương tăng gấp đôi!" - Tề không chần chừ liền đáp.
Tăng lương không khó..hehe..
Tử Ân lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, rồi đặt xuống bàn, bình thản nói:" Giấy trắng mực đen rõ ràng. Lỡ đâu sếp trắng trợn lật mặt thì người thiệt sẽ là tôi. "
" Ha.. Được rồi! Phiền phức thật.", cậu nhanh chóng kí tên rồi nói tiếp:" Nói đi tôi không kiên nhẫn để chơi trò với cậu đâu!"
Ôi vãi..Mắc gì trời. Chắc đây muốn à! Ha...Cũng còn hơn cái tên ngu ngốc nhà cậu. Không biết trải qua bao mối tình rồi mà những điều cơ bản đấy lại không biết. À~ mà đời nào tên cấm dục này gần nữ sắc chứ...
Nhưng mà.. cũng không phải là tên chó đực này không có cảm giác hoàn toàn ( hiểu là cảm giác yêu đương khác giới)..vẫn có bạch nguyệt quang đấy thôi. Còn yêu được hay không..thì..hơi khó nói!
Tử Ân nhún vai, thản nhiên nói:" Ok..ok..Đơn giản dễ hiểu thôi thưa sếp. Nguyên nhân duy nhất của vấn đề là do bạn thân sếp. "
" Ừ!"
Tử Ân có chút sững người nhìn Tề trong giây lát, hoảng hốt trong lòng: Ôi vãi.. lần đầu tiên trong đời mình nói mà hắn ừ kìa. Wow..chấn động thật mà đã cái tai ghê, biết thế ghi âm lại về làm kỉ niệm rồi.
"...Rồi gì nữa!" - Tề Chu chau mày thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn trên gương mặt, nhàn nhạt nói.
Tử Ân hồi thần, thoát khỏi những suy nghĩ sung sướng của bản thân, nghiêm túc lại, nhẹ giọng nói:" Tổng kết lại trong câu chuyện này, tôi chắc nịch rằng cả hai người đó dù chưa xác định mối quan hệ nhưng đều có cảm tình với đối phương. "
Rơm gần lửa lâu ngày rồi cũng bén. Chưa xác định rõ mối quan hệ đúng là có chút muộn. Cả hai người đều có tình cảm với đối phương nhưng chẳng ai dám thổ lộ. Nực cười thật! Đây là chuyện tình cách trở ngàn dặm giữa chàng và nàng sao trời?
" Em ấy...À không cô gái ấy cũng có cảm tình với bạn thân tôi sao?"
" Không phải chỉ riêng cảm tình thôi đâu. Mà theo tôi nhìn nhận thì chính là sự sâu đậm đến day dứt không buông bỏ được. "
"?? Ý cậu là.."
" Đơn giản dễ hiểu. Cô gái ấy thích bạn thân sếp và bạn thân sếp mặc dù thích nhưng vẫn ngập ngừng, nửa mùa trong mối quan hệ không rõ ràng này. Nôm na giống mấy thằng red flag thì đúng hơn, gieo hy vọng cho người ta rồi lại dập tắt hy vọng, khiến cô gái ấy tức giận cũng là hiển nhiên thôi." ( Tử Ân mặc dù nói thô nhưng lại vô cùng đúng)
" Nếu theo lời kể của sếp thì chứng tỏ cô gái ấy là người vô cùng nhạy cảm và tinh tế nhưng đôi phần yêu đuối về mặt tình cảm. Lời trêu đùa của bạn thân sếp chính là vấn đề đẩy lên đỉnh điểm của mâu thuẫn đó. "
"..."
Đôi mi mắt nhếch lên cao, Tử Ân nghiêm túc chỉ điểm cho Tề Chu giống như một chuyên gia tình yêu thực thụ:" Theo như tôi nói đó. Một cô gái nhạy cảm họ rất dễ mềm lòng với người mình thích nhưng cũng dễ yếu đuối bởi một câu nói của người mình yêu. Tình yêu không phải là thứ cân, đo, đong, đếm mà chính là chất xúc tác từ hai còn người hoàn toàn hướng đến nhau, tin tưởng lẫn nhau và trao trọn niềm hạnh phúc sưởi ấm tâm hồn và phần góc thiếu xót trong trái tim đối phương. "
" Tôi nghĩ biện pháp tốt nhất là bạn sếp lên đi xin lỗi và thẳng thắn bày tỏ lòng mình với cô gái. Biết đâu có thể làm dịu lòng nhau. "
Hai tay của Tề Đan lại với nhau chống thẳng trên bàn. Cậu cúi người nhẹ trầm tư nghĩ ngợi một cách sâu sa. Dường như cậu cũng đã hiểu nỗi lòng của Sở Anh nhưng thật sự cậu vẫn không ngờ từng ấy năm rồi mà lòng cô bé vẫn một mực hướng về cậu. Mặc dù chỉ là lời nói từ một phía, không thể khẳng định rằng cô vẫn còn tình cảm với cậu nhưng mà kể cả Tử Ân không nói thì cậu cũng đã tự cảm nhận được điều đó.
Cậu hối hận, xót xa, day dứt khi mình đã phụ sự tin tưởng của Sở Anh. Hiểu ra vấn đề cũng là quá muộn. Có thể giải pháp mà Tử Ân đưa ra là hợp lý nhất trong tình huống này nhưng không thể áp dụng cho nhiều tình huống xảy ra như vậy trong tương lai. Mọi thứ không thể dễ dàng mà có được, điều tốt nhất hiện giờ chỉ có thể..
Bây giờ vẫn còn quá sớm để bày tỏ lòng mình với em ấy. Mình vẫn còn quá nhiều thiếu xót chưa thể bù đắp được những tổn thương gây ra cho con bé. Điều quan trọng mà mình cần làm chính là phải đủ mạnh mẽ để bảo vệ Sở Anh, mình không muốn thấy những giọt nước mắt tràn ra trên khoé mi của cô bé cũng không muốn thấy Sở Anh ghét bỏ mà rời xa mình. Thật đáng xấu hổ làm sao?
- ----
Sau ngày hôm đó, lòng cô cùng áy náy không thôi, cảm giác đè nén khiến tâm trạng có không mấy vui vẻ. Cô biết bản thân cô không có tư cách gì đề dỗi hờn với Tề Chu nhưng cô tức lắm, không hiểu sao cô không hề thích những lời nói trêu đùa ấy của Tề vì nó khiến cô sinh ra ảo tưởng.
Cũng có nhiều lúc cô nghĩ bản thân có nên đi tìm cậu ấy để xin lỗi cho ra lẽ. Cô có chần chừ, có lưỡng lự nhưng cô biết bản thân là người gây nên chuyện nên cô quyết định đi tìm cậu để nói lời xin lỗi vì sự thái quá của bản thân.
Trên chuyến taxi mà cô ngồi, lại một lần nữa cô vô tình nhìn thấy hình ảnh Tề cùng người phụ nữ trung niên đó đang ôm nhau trước một bệnh viện trung tâm khiến cô không khỏi sững sờ, trái tim đau nhói như thể ai đó cứa vào. Chỉ biết trắng dã hai con mắt nhìn sau tấm kính cửa xổ.
Chiếc xe taxi từ từ lái qua hai người họ, bàn tay cô cũng tụt dần xuống, cô dựa vào tấm kính lấy tay che đi những giọt nước mắt đang ứa tràn trên mi.
Kể từ lúc đó cô không chỉ tránh mặt Tề, mà lúc cậu tìm đến cô cũng lạnh nhạt không thèm liếc nhìn mà rời đi. Cô tự trách bản thân sao cứ đâm đầu vào một người, sao không thử cho bản thân một cơ hội khác.