Giờ phút này, Cố Minh Bảo chỉ cảm thấy cực kỳ đáng tiếc.
“Tống tỷ tỷ, ngươi có biết nếu ngươi tĩnh tâm thêu ra một thứ có thể đem ra cho người khác xem thì có thể mang đi bán với giá trăm ngàn lượng bạc không! Còn việc đánh đàn này nữa, nếu ngươi nghiêm túc đàn một khúc thì ắt sẽ có rất nhiều người tán thưởng, danh tiếng sẽ lan xa ngay lập tức.” Biết Tống Anh mê tiền, Cố Minh Bảo thử dùng tiền bạc để khuyên nhủ.
“Không, dễ buồn ngủ lắm. Ngươi xem, khúc nhạc của ta thú vị biết bao nhiêu?” Tống Anh lắc đầu, vô cùng tự tin về bản thân mình.
Mí mắt của Cố Minh Bảo giật giật: “Đúng là thú vị. Chim chóc trên trời đều bị ngươi dọa cho bay hết rồi.”
“Sai rồi. Rõ ràng bây giờ có nhiều chim hơn lúc nãy. Ngươi xem, chúng nó cũng cảm thấy ta đàn dễ nghe, đều bay tới bay lui nhảy múa kia kìa!” Tống Anh trợn mắt nói dối.
Cố Minh Bảo nhìn lên trời, thở dài.
Chim chóc... đúng là nhiều hơn trước một chút, có thể là do thời tiết ấm lên, ở đây nhiều cây cối nên mới bay tới đây xây tổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT