Cố Minh Bảo thấy Tống Tuân trông vô cùng nghiêm túc thì ngoan ngoãn cất bình hùng hoàng vào trong ngực, sau đó ân cần hỏi: “Tống Đại ca, hay là ta mời thái y cho ngươi nhé?”
“Không cần đâu.” Tống Tuân lập tức lắc đầu.
Hắn chỉ hơi sợ hãi mà thôi, không phải chuyện lớn!
“Vậy... ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?” Cố Minh Bảo nghĩ nghĩ, “Ngày hôm qua, tất cả mọi người trong sân đều chạy hết rồi sao? Ta thấy trên mặt đất có không ít máu, chắc hẳn bị thương rất nặng. Sao bọn chúng có thể chạy đi xa trong thời gian ngắn như vậy được? Hơn nữa... tổ phụ ta cũng nói với ta rằng chỉ bắt được mấy tên đồng lõa sau đó đã quay lại trong sân, không phải nhóm người đã bắt chúng ta.”
“Choang” một tiếng, Tống Tuân không khống chế được, cái ly trong tay rơi xuống đất.
Sắc mặt đỏ bừng.
“Xin lỗi, chuyện, chuyện hôm qua, ta, ta thật sự không muốn nghĩ đến...” Tống Tuân khóc không ra nước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT