Đến khi Tống Tuân mở mắt ra thì thấy mình đã ở nhà, đối diện chính là ánh mắt quan tâm của Tống Anh.
“Muội muội, có, có... yêu ——” Tống Tuân mở miệng hô lên, nhưng nói được một nửa thì vội vàng nuốt ngược xuống bụng, đổi giọng: “Có... thuốc không? Loại giúp bình ổn tâm trạng ấy...”
“...” Mí mắt của Tống Anh giật giật.
Nếu nàng không nhìn lầm thì ca nàng đang run đúng không?
Thập Doanh đi cứu người, hẳn là đã lộ nguyên hình nhỉ? Nàng luôn cảm thấy Tống Tuân muốn nói rằng có yêu quái, sao lại đổi giọng hỏi nàng có thuốc không?
“Ca ca ngất xỉu ở ven đường được người ta khiêng về. May mà có người đi trên phố đã gặp huynh trong kỳ thi, cảm thấy huynh tuấn tú nên có ấn tượng sâu sắc, nếu không thì nhất thời không thể tìm thấy người nhà đâu.” Tống Anh cười nói.
Tống Tuân hơi lúng túng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT