Tống Lão Căn hơi sửng sốt, nếu không có Tống Anh nhắc tới thì ông cũng sắp quên mất người tên là Hoắc Nhung này rồi.
“Hoắc Nhung kia vốn là người giỏi giang, tháo vát, tiền công nhiều một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà...” Tống Lão Căn không hiểu ý của Tống Anh.
“Trước đây, lúc ở nha môn, người đã từng thấy Hoắc đại nhân kia giúp đỡ ta chính là vì Hoắc Nhung. Hoắc Nhung là chất tử họ hàng xa của Hoắc đại nhân, Hoắc đại nhân này là đương kim Võ Thần Vương, bên cạnh Hoắc đại nhân không còn người thân nào khác, tính ra thì ta và Hoắc Nhung là người thân duy nhất của hắn. Vì vậy, nếu ta thật sự gặp nguy hiểm, Hoắc đại nhân sẽ bảo vệ ta. Người cứ yên tâm đi.” Tống Anh mặt dày nói.
Thật ra nàng không cần người khác bảo vệ.
Nhưng nói ra lời này có thể làm lão gia tử yên tâm, cũng tránh để ông ở lại thành Dung suốt ngày lo lắng, đề phòng rồi nhanh già.
Lão gia tử nghe xong thì cảm thán: “Hoắc Nhung... vậy mà lại thật sự có phúc phận như vậy sao?”
“Đúng vậy. Nếu người không tin thì có thể hỏi ca ca ta, ca ca ta sẽ không nói dối. Trước đây, ta theo ca ca ta tới Lục gia chơi, phải chịu chút ấm ức, Hoắc đại nhân biết chuyện thì lập tức ra mặt xả giận thay ta. Bây giờ, người của Lục gia nhìn thấy ta đều tỏ ra khách khí. Có lẽ a gia không biết, Lục gia có người làm quan lớn đấy.” Tống Anh lại nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play